Chương trước
Chương sau
Một khi biểu hiện ra nửa phần bất mãn, hôm nay khẳng định sẽ chết ở chỗ này. Chính mình cứ để mặc cho Tửu Nhục hòa thượng đánh một trận, có lẽ Tửu Nhục hòa thượng kiêng kỵ Tà Hoàng nên sẽ không giết chết hắn. Nhưng nếu mà hắn dám phản kháng một phen, như vậy cũng khẳng định không giữ được mạng sống.

Thạch Thác La cũng nhận được chiếu cố, bị Tửu Nhục hòa thượng tung chân đá một cái bay đi ra ngoài, đầu cắm vào trong một ngọn núi.

Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La bị Tửu Nhục hòa thượng điên cuồng đánh một trận, cho đến sau khi Tửu Nhục hòa thượng đánh sướng tay thì mới dốc vào trong miệng một ngụm rượu, rồi nói:

- Không hổ là hai Đại Hành Giả Sâm La Điện, tu vi không tệ, sắp vượt qua Vô Lượng Tử và Lạc Đà Thiết Ngưu năm đó. Bị Lão Tử đánh lâu như vậy mà cũng không chết, không tồi, không tồi.

Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La đều đã đứng dậy. Đầu khớp xương trên người Thiên Thu Sinh bị chặt đứt một phần ba, ba đôi cánh đen trên lưng Thạch Thác La cũng bị xé rách một nửa. Hai vị Giang Bả Tử tà đạo đều bụi bám đầy người, nhưng mà lại cũng không dám có nửa câu oán hận.

Thiên Thu Sinh nói:

- Đều là Tửu Nhục tiền bối nhẹ tay thương xót, nếu không chỉ bằng tu vi của chúng ta, cũng sớm đã hài cốt không còn tồn tại.

- Vãn bối cũng không biết Tửu Nhục tiền bối lại ở chỗ này, đắc tội nhiều. Mong rằng tiền bối nể mặt Phong Hoàng có phần bao dung.

Thạch Thác La khập khiễng đi đến.

Bọn chúng cũng đều biết, nguyên nhân bởi vì là Phong Hoàng nên Tửu Nhục hòa thượng mới không giết bọn hắn.

Tửu Nhục hòa thượng hai tay chống nạnh, hình xăm trên ngực lộ ra. Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, ở giữa có một con Đại Lão Thử ( chuột lớn),trông rất giống một lão đồ tể bán thịt đầu trọc, lão nói:

- Vốn trên đời này tà ma có đạo của tà ma, tu tiên giả có đạo của tu tiên giả, tu phật giả có đạo của tu phật giả. Lão Tử không phải đám lão đạo mũi trâu kia ( chỉ Thái Thượng Lão Quân),nên cũng không thích biểu dương chính nghĩa, trừ ma vệ đạo. Nhưng nếu mà các ngươi chọc tới ta, liền đừng trách Lão Tử đánh cho ngay cả mẹ các ngươi đều không nhận ra.

Đây còn là cao nhân tiền bối gì nữa, đầy miệng đều là lời lẽ thô tục, khiến cho Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La liên tục cứng lưỡi, hai mặt nhìn nhau,

Thạch Thác La luôn mồm nói:

- Phong Hoàng đại nhân đã dặn dò rất nhiều lần. Ngài nói, ở Tu Tiên Giới này trêu chọc bất luận kẻ nào cũng không thể trêu Tửu Nhục đại sư. Sâm La Điện có khả năng không thèm nhìn đến bất luận kẻ nào, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể không để vào mắt Tửu Nhục đại sư.

Cái này tự nhiên đều là lời khách sáo.

Tửu Nhục hòa thượng nghe được lời đó mà thấy lâng lâng, liền nói:

- Tà Hoàng thật sự nói như vậy ?

- Hoàn toàn chính xác.

Thạch Thác La đáp.

Thiên Thu Sinh cũng nói:

- Phong Hoàng đã dặn dò rất nhiều lần, nói Tửu Nhục đại sư có phật hiệu vô biên vô tận. Nếu như chúng ta vì đầu óc tăm tối mà chọc tới Tửu Nhục đại sư, thì đó chính là chúng ta tự mình đang tìm chết, Thần Tiên đều không cứu được chúng ta.

Tửu Nhục hòa thượng ho khan hai tiếng, rồi nói:

- Tà Hoàng các ngươi đang ở chỗ nào, ta cũng muốn đi gặp với hắn, hỏi một chút xem hắn cai quản môn nhân như thế nào.

Nếu như người khác nói ra lời như thế, khẳng định sẽ bị người khác cười đến rụng răng. Nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng Tửu Nhục hòa thượng, lại không ai dám cười cợt.

Thiên Thu Sinh đáp:

- Tà Hoàng đại nhân vừa mới đi ra từ Đồng Lô Sơn, thu được một món thánh vật Thượng Cổ tà đạo. Hiện nay đang lúc đang bế quan tế luyện, tin tưởng chả mấy chốc liền sẽ xuất quan. Đến lúc đó nhất định sẽ tự mình đi gặp gỡ Tửu Nhục đại sư. Còn hiện nay tất cả mọi vật Sâm La Điện đều do Tà Hoàng Thiếu Chủ chủ trì.

- Chuyện xấu của Sâm La Điện các ngươi, Lão Tử không muốn quản. Nhưng mà giao ra "Kim Tàm Kinh" của Ngự Thú Trai, ta liền tha các ngươi một con đường sống. Nếu như không giao ra, hôm nay Lão Tử liền siêu độ toàn bộ bọn ngươi.

Tửu Nhục hòa thượng nói.

Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ lúng túng. Nhưng mà sau khi ánh mắt bọn hắn nhìn chăm chú vào cánh tay vững chắc kia của Tửu Nhục hòa thượng, thì vẫn khó nhọc gật đầu.

Thiên Thu Sinh cung kính vái một cái rồi nói:

- "Kim Tàm Kinh" đang ở trong tay Thiếu chủ, sau khi vãn bối cầu xin Thiếu chủ trả lại kinh thư, nhất định trong vòng ba ngày sẽ tự mình đưa đến Ngự Thú Trai. Đến lúc đó tất nhiên đưa thêm một phần hậu lễ nhận lỗi.

Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La đều rất căng thẳng, thấy Tửu Nhục hòa thượng do dự không nói. Thiên Thu Sinh vội vàng lại nói:

- Với tu vi của Tửu Nhục đại sư, nếu như muốn lấy tính mạng của vãn bối thì cho dù vãn bối chạy trốn tới chân trời góc biển, đều hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Hảo, liền quyết định như vậy. Nếu như trong vòng ba ngày, ngươi không đem trả lại"Kim Tàm Kinh" về Ngự Thú Trai, nếu không Lão Tử mà bắt được ngươi, sẽ hành hạ ngươi trăm ngàn lần.

Tửu Nhục hòa thượng tính cách quái đản, âm thanh tựa như sấm sét, khiến cho Thiên Thu Sinh ù tai một hồi. Hắn vừa vái, vừa lui.

Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La mang theo một đám Tà Nhân Sâm La Điện còn lại lập tức đào tẩu.

Nạp Lan Tuyết Tiên lập tức chạy vào Cổ Đạo Miếu, dáng người yểu điệu, mái tóc dài tung bay, Nạp Lan Phật Y trên người ngưng tụ những vầng ánh sáng thần thánh, làm cho người ta cảm giác nàng chính là một Ngọc Nữ nhi bên cạnh Phật tổ. Chả mấy chốc nàng liền tìm được Phong Phi Vân, phát hiện Phong Phi Vân cũng không hề bị thương. Lúc này nàng mới thở phào một hơi, nói hờn dỗi:

- Phong đại ma đầu, ngươi thật có hứng thú a, lại còn ở nơi này uống rượu. Ngươi có biết không, người ta đều lo lắng gần chết, sợ ngươi sẽ bị thiếu cánh tay, chặt đứt chân.

Phong Phi Vân ngồi ở bên cạnh bàn, cầm chén rượu Thanh Đồng, nhẹ nhàng uống một hớp. Những sợi tơ máu trong mắt giảm đi không ít, tà khí cũng ít đi rất nhiều, hắn cười nói:

- Ngươi lo lắng cái này để làm chi.

Không biết là nguyên nhân gì đó, mỗi lần Nạp Lan Tuyết Tiên vừa đến bên người Phong Phi Vân, thì tà khí từ lưng của Diêm vương ở trên lưng Phong Phi Vân sẽ bị áp chế xuống. Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể đều sẽ ẩn lui không ít.

- Nếu mà ngươi thiếu cánh tay, bị chặt đứt chân thì người ta sẽ nuôi dưỡng ngươi cả đời, giặt quần áo cho ngươi, muốn nấu cơm cho ngươi, rửa mặt lại còn phải giặt tất thối...

Nạp Lan Tuyết Tiên trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân, rồi hung hăng gõ một cái trên đầu của hắn.

- Phốc.

Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi vào trong chén rượu, làm cho rượu ở trong chén đều bị nhiễm đỏ, đầy tay đều là máu huyết, hắn bắt đầu ra sức ho khan.

Vào lúc Phong Phi Vân tỉ thí thần thức đấu pháp với Thiên Thu Sinh, thì hắn cũng đã bị thương, chỉ là một mực ngoan cường chống đỡ. Giờ phút này khi những kẻ tà đạo đều rút lui đi, thì hắn mới ói ra tụ huyết trong lồng ngực, lập tức cảm giác dễ dàng hơn không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.