Chương trước
Chương sau
Lại có nhiều môn phái tu phật như vậy, xem ra đều là bởi vì thánh danh vạn năm của Ngự Thú Trai, khiến cho bọn họ tụ tập đến nơi này.

Phong Phi Vân lầm bầm nói, sau đó lại tiếp tục:

- Hiện nay tất cả đầu mối đều chặt đứt, xem ra cũng chỉ có đi đến Cổ Đạo Miếu thử thời vận.

Phong Phi Vân trực tiếp nhảy lên trên lưng Linh Tê, nhằm hướng bầu trời phía tây mà bay đi.

Một người mà chiếm được Thánh Điển Phật Môn vẫn tha thiết ước mơ, khẳng định sẽ lập tức đọc qua, không nhịn được mà lập tức tìm hiểu.

Đây là phán đoán do Phong Phi Vân dựa vào linh giác của bản thân để đưa ra. Hắn cảm giác nam nhân sau kia sau khi thu được "Kim Tàm Kinh" vào tay, thì chuyện thứ nhất hắn làm chính là tìm hiểu một quyển thánh điển, tuyệt đối đi không xa. Như vậy, hắn cũng có thế chọn lựa địa phương gần nhất để tu luyện.

Vu Thanh Họa và bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ cho dù không vừa mắt với Phong Phi Vân, nhưng mà lại vẫn đi theo hắn. Dù sao lúc trước mỗi một bước của Phong Phi Vân đều là chính xác, nói rõ về phương diện phân tích nhân tính thì đích xác hắn mạnh hơn so với bọn họ.

- Phong đại ma đầu vì sao khẳng định đối phương chính là một hòa thượng như thế, nhưng lại ẩn náu trong chùa miểu ở vùng lân cận.

Cửu muội nháy mắt, có vẻ đặc biệt tò mò. Mặc dù nàng không lớn tuổi lắm, nhưng mà lá gan lại rất lớn, gọi thẳng Phong Phi Vân là ma đầu.

- Ta xem hắn cũng chỉ là gặp may. Nếu như hắn trong vòng ba ngày không tìm được "Kim Tàm Kinh"về, như vậy hạn chết của hắn cũng sẽ đến.

Mọi người bọn họ đều có tu vi cường đại, ánh sáng thần thánh trên người lấp lánh. Ai nấy đều bay dưới tầng mây, gắt gao đi theo phía sau Phong Phi Vân.

Không lâu sau đó, Phong Phi Vân cưỡi Linh Tê rơi xuống trên mặt đất.

Vượt qua đoạn đường sáu ngàn dặm trong vùng núi, đối với người bình thường mà nói, có lẽ cần phải cả đời mới có thể đi nổi. Nhưng mà đối với Linh Thú tu luyện ngàn năm mà nói, chưa đến một canh giờ là đã có thể vượt qua.

Dưới chân là một con đường lớn được cây rừng che mát, hai bên trồng những cây tùng xanh cao lớn. Chúng đều đã sinh trưởng năm trăm năm trở lên. Con đường lớn được làm từ những phiến đá lát màu xanh, chạy dọc theo một con đường núi gập ghềnh đi về phía trước.

Bởi vì phiến đá thật sự đã có từ rất lâu đời, trên phiến đá đều đã lõm xuống những cái hố, còn có cả những phiến đá mà trên bề mặt vẫn còn lưu lại dấu vết của tiền nhân.

- Boong boong! Boong boong! Boong boong!

Tiếng chuông Phật vọng đến từ đỉnh núi, du dương mà trầm bổng.

Đây là bậc thang đá đi tới Cổ Đạo Miếu. Đồn đại chính là một vị cao tăng dùng thời gian một đời để mài, xây, mở lối mà thành. Nó có ba vạn tám ngàn bậc thang, con đường Cổ Đạo so sánh Cổ Đạo Miếu trên đỉnh núi thì càng nổi danh hơn.

Sau khi bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ thấy được điều Lục sư tổ đã gặp, tâm tình của tất cả đều nặng nề, dọc theo đường đi đều không nói ra lời, cũng bớt đi vài phần kiêu ngạo.

Chỉ có Vu Thanh Họa tâm tình tối cao, tu vi tuyệt vời, năng lực tâm lý đón nhận đủ mạnh mẽ nên vẫn còn chủ động nói chuyện với Phong Phi Vân. Nàng nói:

- Cổ Đạo Miếu đã truyền thừa hơn hai ngàn bốn trăm năm, cao tăng sáng lập Phật Môn cùng Ngự Thú Trai rất có chung cội nguồn. Mà trụ trì Cổ Đạo Miếu thế hệ này cũng rất có đi lại cùng Ngự Thú Trai chúng ta, là một vị cao tăng có lòng từ bi. Ta cảm giác nam nhân kia khẳng định không phải đệ tử Cổ Đạo Miếu.

- Phật Tôn đại nhân, ta làm việc không cần ngươi dạy ta.

Sợi xích sắt trên hai tay Phong Phi Vân va chạm vào nhau, dưới chân đi vài bước nhanh hơn, tới một chỗ nằm ngoài Cổ Đạo. Ở trên một tòa vách đá, hắn ngồi xổm người xuống. Chỉ thấy trên mặt đất có một dấu chân mờ nhạt, đường nét các ngón trên dấu chân hiện rõ. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười kì quái:

- Trước đây nửa ngày.

Phong Phi Vân chính là đi theo dấu chân kia mà tìm đến Cổ Đạo Miếu. Mỗi dấu chân cách nhau mấy chục dặm mới có thể lưu lại một vết nên cực kì khó tìm. Phong Phi Vân phải dựa vào một cỗ khí tức cảm ứng kia nên mới tìm được đến nơi này.

Vẫn là dấu chân như trước giống nhau như đúc. Nhưng mà, một cỗ khí tức quen thuộc vốn nên có kia lại biến mất. Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ vẻn vẹn hai tháng mà tu vi của hắn liền cường đại hơn nhiều như vậy.

Nụ cười của Phong Phi Vân biến mất, hắn nói với vẻ hơi dè chừng

- Không đúng, lúc trước phát hiện dấu chân đều là lưu lại từ hai tháng trước đây. Vào đúng lúc đó chính là thời gian hắn rời khỏi Ngự Thú Trai. Nhưng mà dấu chân này là lưu lại trước đây nửa ngày. Chẳng lẽ trong vòng hai tháng hắn đã tìm hiểu thấu"Kim Tàm Kinh" nên xuất quan.

Nếu như thật sự là như thế này, như vậy coi như là Vu Thanh Họa ra tay thì cũng không chắc đã là đối thủ của nam nhân kia.

Phong Phi Vân vẫn cảm thấy nam nhân kia chính là thiên kiêu chí cao vô thượng trong thế hệ trẻ tuổi. Tu vi coi như cường đại tới đâu thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại được cường giả tuyệt đỉnh Bán Bộ Cự Phách. Dù sao nếu như là tu vi của hắn cũng đủ mạnh như thế thì cũng sẽ không phải lợi dụng Ngọc Lạc giúp hắn lừa gạt "Kim Tàm Kinh", lại càng không thèm phải kiêng kỵ bốn vị Thái Thượng trưởng lão bảo vệ "Kim Tàm Kinh".

Nhưng nếu mà thiên tư của hắn cường đại đến mức có thể tốn hao hai tháng liền tìm hiểu thấu "Kim Tàm Kinh", nhưng lại có thể hoàn toàn che giấu khí tức trên người, sử dụng khí tức không ẩn tán đến trong dấu chân. Như vậy tu vi của hắn ở trong hai tháng này sợ là cường đại hơn không chỉ gấp hàng chục lần.

Đây là một tín hiệu khá là không đảm đương nổi.

- Phong Phi Vân, ngươi đang nhìn cái gì.

Một người Thiên Chi Kiêu Nữ đi tới, tò mò hỏi Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nhận ra nữ nhân này. Tên của nàng gọi là Họa Kích Ngưng Hương, thiên tư xuất chúng, tu vi Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, cực kì tinh thông phật pháp.

Hắn đứng lên, cười cười rồi nói:

- Ngươi không phải muốn đối phó nam nhân kia sao. Hiện tại cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể xóa được dấu chân này, ta liền tin tưởng ngươi không phải một bình hoa, có thể tiếp hắn một chiêu nửa thức.

- Phong Phi Vân, ngươi cũng quá xem thường người khác. Ta cự tuyệt làm loại chuyện có tính nhục mạ.

Họa Kích Ngưng Hương tóc dài như mực, dáng ngọc thánh khiết liền lắc đầu đáp.

- Ha ha, các ngươi cũng có thể đi thử nghiệm. Nếu như ai có thể xóa đi dấu chân kia, ta liền cho người đó mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan.

Dù sao đều đã tìm được chỗ ẩn náu hiện tại của đối thủ đáng sợ kia, Phong Phi Vân đúng là trở nên vô cùng thoải mái. Hắn tính toán đùa giỡn mấy Thiên Chi Kiêu Nữ này, để cho bọn họ từ bỏ dáng dấp một mực không coi ai ra gì, khiến cho bọn họ biết trời cao bao nhiêu, đất dày tới đâu.

Phong Phi Vân quả nhiên lấy ra mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan, tựa như mười viên mã não linh quang lóng lánh đặt ở trên bậc đá, hào quang chói mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.