Chương trước
Chương sau
Kim Tàm Kinh"vốn được xưng là một trong ba bản thánh điển của Thần Tấn Vương Triều, nổi danh cùng "Đạo Điển", "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục".

Đồn đại người nào tu luyện "Kim Tàm Kinh", sau khi bị người giết chết thì thân thể có thể hóa kén tằm, rồi lại phá kén trọng sanh mà sống thêm một đời. Bên trong đó ghi chép thánh pháp tu luyện uyên thâm nhất của Phật Môn. Nó còn có phật hiệu thần thông, ở trong mắt tu phật giả quả thực chính là vô thượng thần bảo,

Nhưng mà từ rất lâu trước kia, trong một lần rối loạn của Phật Môn thì "Kim Tàm Kinh" liền biến mất tại Tu Tiên Giới, cũng không hề xuất hiện nữa.

Linh Tê đáp:

- Đúng vậy, "Kim Tàm Kinh" vốn đã biến mất trên thế gian. Nhưng mà Thiên Đảo Đàm Phật Tôn thế hệ trước trong lúc du ngoạn thiên hạ, tại 'Đồng Lô Sơn' thuộc về tám đại di chỉ Thượng Cổ đã gặp được hài cốt kim thân của một vị tiền bối Phật Môn đã từng tu luyện qua"Kim Tàm Kinh". Vị Phật Tôn này ngồi ở trong bộ hài cốt kim thân thì trước đó đã Ngộ Đạo trăm năm, mới lĩnh hội ra một phần mười "Kim Tàm Kinh".

- Vị Phật Tôn này quay trở về Ngự Thú Trai, lại tốn hao thời gian ba mươi năm tính toán, mới viết ra một quyển bản thiếu chưa trọn vẹn của"Kim Tàm Kinh". Khi mà bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh" hoàn thành, có người nói rằng vị Phật Tôn này cũng do tâm thần kiệt sức mà viên tịch.

Phong Phi Vân nheo mắt lại, lầu bầu nói:

- "Kim Tàm Kinh".

- Tiểu tử, ngươi không phải là có chủ ý nhằm vào "Kim Tàm Kinh" chứ, Vu Thanh Họa sẽ giết ngươi.

Linh Tê cuối cùng cảm giác được ánh mắt của Phong Phi Vân rất không bình thường, hình như có mưu mô gì đó.

Phong Phi Vân cười nói:

- Làm sao có thể, đối với công pháp Phật Môn thì ta không có hứng thú, chỉ là ta đang suy nghĩ biện pháp đối phó Vu Thanh Họa, có rồi.

- Ngươi có biện pháp đối phó nàng.

Linh Tê kích động không thôi, thân thể cao lớn đều bắt đầu rung động. Nhưng mà nó lại nhanh chóng giữ cảnh giác mà hỏi:

- Vu Thanh Họa mặc dù đáng hận, nhưng dù sao chính là một vị Phật Tôn. Nếu như là chúng ta ra tay quá ác, khẳng định sẽ lọt vào sự trấn áp của cường giả Ngự Thú Trai, Trai Chủ đều không cứu được chúng ta.

- Yên tâm, chỉ là trừng phạt nho nhỏ. Ta cũng không phải người xấu, chỉ là giúp ngươi báo thù mà thôi, hơi chút trừng phạt nữ nhân kiêu ngạo này một phen.

Phong Phi Vân cười cười, lấy ra một chiếc Ban Chỉ ( nhẫn) đen nhánh. Nó có phong cách cổ xưa mà lại khá nặng, chất liệu cực kì hiếm lạ. Hắn nói:

- Ở đây ta có một món Tam Phẩm Linh Khí Ban Chỉ, là một món Linh Bảo, cũng là một kiện tà vật. Nếu như đeo chỉ lên ngón tay chỉ, nó có thể lặng yên không tiếng động trong hút máu tươi của người này. Coi như tu vi nàng cao tới đâu đều không thể phát hiện.

- Thật sự vẻn vẹn chỉ là hút một ít máu tươi của nàng mà thôi, hơn nữa không bị nàng phát hiện?

Linh Tê có hơi không tin.

- Đương nhiên,tại sao ta phải lừa ngươi, nếu không ngươi đeo nó vào thử xem.

Phong Phi Vân lại vỗ vỗ bắp đùi nó, vừa nói vừa đi tìm ngón chân nó.

Linh Tê vội vàng lui về phía sau, trong lòng mắng to. Không hổ là một vị yêu ma, lại có được một kiện báu vật nham hiểm thế này. Đây chính là Tam Phẩm Linh Khí a, coi như là chân nhân đều sẽ động tâm. Nếu như Vu Thanh Họa chiếm được một kiện báu vật như vậy thì cũng khẳng định sẽ động tâm không thôi.

Những điều này đương nhiên đều là Phong Phi Vân lừa nó. Một chiếc Ban Chỉ này đúng là Miểu Quỷ Ban Chỉ, căn bản sẽ không khát máu. Miểu Quỷ Ban Chỉ đã nhận thức Phong Phi Vân làm chủ, nếu như những người khác đeo nó vào thì chắc chắn sẽ bị năm bức vẽ cổ trên Ban Chỉ cắn trả.

Phong Phi Vân thở dài nói:

- Nhưng mà hiện tại mấu chốt nhất chính là, làm thế nào khiến cho Vu Thanh Họa không hề đề phòng trong lòng mà đeo món Ban Chỉ này vào ngón tay.

Con ngươi Linh Tê quay tròn, nó liền đáp:

- Ta có biện pháp.

- Thật sự.

Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ, trong đôi mắt hiện lên vằn đỏ, hắn liền cười to mà nói:

- Chúc mừng ngươi, sắp sửa báo được đại cừu này, đúng là trút hận một chuyến.

Linh Tê nghe được tiếng cười của Phong Phi Vân mà toàn thân đều co rúm một cái. Cuối cùng nó cảm giác hắn cười đến kì dị cổ quái, khiến cho nó rất không yên tâm,

Thiên Đảo Đàm, chính là đệ tam mạch truyền thừa của Ngự Thú Trai, cũng là một trong các truyền thừa cường thịnh nhất.

Đây là một chiếc Hàn Đàm (đầm) thật lớn, bên trong đảo nhỏ chi chít như sao trên trời. So với việc gọi nó là "Đầm", không bằng gọi là "Nội hải". Đứng ở đầu này của Thiên Đảo Đàm, không thấy được đầu bên kia.

Đầm lớn như vậy, trong số đầm lầy lớn của dãy núi Tề Thiên Mãng Hoang cũng cực kì hiếm thấy.

Đương nhiên số đảo nhỏ trong Thiên Đảo Đàm cũng không có đến một ngàn cái, chỉ có tám mươi bốn hòn đảo nhỏ, ba trăm năm mươi sáu tảng đá ngầm.

Trong đó một hòn đảo lớn nhất có tên gọi "Phật đảo", trên đảo có một tòa Thất Cấp Phù Đồ Tháp, chính là chốn Phật Tôn tu luyện trên Thiên Đảo Đàm.

Trong Phật Tháp,

Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi mặc phật y trắng tinh, trên cổ có đeo một chuỗi ngọc nhuận Phật Châu, đi vào trong Phật Tháp bẩm báo:

- Bái kiến Phật Tôn, Tiền gia ở phủ Vạn Quáng có dâng lên Phật Tôn một số Linh Thạch và dị bảo, hy vọng Phật Tôn vô luận như thế nào cũng đều nhận lấy.

Một mảnh Liên Hoa Trì ( ao sen) trôi nổi ở giữa không trung, bên trong lá sen xanh biếc, Linh Tuyền chảy nhỏ giọt. Nó nở rộ được ba bông Linh Liên trắng tinh. Có một nữ nhân mặc phật y trắng tinh ngồi ở trên một bông Linh Liên trong đó, nhìn không rõ lắm hình dáng của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc đen tự nhiên, một ngón tay thon thả mảnh dẻ đang cầm một quyển kinh Phật, đang lúc tìm hiểu phật lý.

Đây chính là Thiên Đạo Đàm Phật Tôn, Vu Thanh Họa,

Chính là một trong hai nữ nhân thiên tư cao nhất Ngự Thú Trai. Thiếu chút nữa là nàng trở thành Trai Chủ thế hệ này của Ngự Thú Trai. Vào lúc Trai Chủ thế hệ trước viên tịch, nàng đang trong thời kì bế tử quan tu luyện "Kim Tàm Kinh", cho nên mới để cho Đàn Thanh Tố làm Trai Chủ.

Vu Thanh Họa một mực đều bất mãn đối với Đàn Thanh Tố, cảm giác tính cách của nàng rất mềm yếu, quá thanh cao. Hơn nữa chủ trương ẩn dật tu luyện lánh đời, hoàn toàn hạn chế sự phát triển của Ngự Thú Trai, khống chế Phật Môn Thánh Pháp truyền bá rộng khắp nhất. Cứ tiếp tục như vậy thì lực ảnh hưởng của Ngự Thú Trai tại Tu Tiên Giới nhất định càng lúc càng yếu.

Vu Thanh Họa cho rằng, tu phật không có một chữ "Ẩn", mà hẳn là nên bước vào thế gian truyền giáo, phát huy mạnh mẽ phật hiệu, phổ biến thu hoạch đệ tử tục gia, dựng lên trai môn thế tục. Mở rộng thế lực của Ngự Thú Trai trong đời thường, khiến cho phật hiệu truyền khắp thiên hạ, nghênh đón thời thịnh thế Phật Môn kế tiếp.

Hai người có suy tính không giống nhau, do vậy cũng tạo thành quan hệ bất hòa giữa hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.