Chương trước
Chương sau
Bọn họ chưa từng nghe thanh âm tuyệt vời như thế, nhưng giọng rất lạnh, lạnh thấu xương, làm răng người run cầm cập.

Trong xe xa hoa kia là thiên sứ hay ma quỷ?

Trên đời này có nhiều cao nhân, bọn họ là trưởng lão danh môn, nếu quá tự cao thì sẽ chết không kịp ngáp.

Một lão đạo trả lời:

- Thần Vương đương triều.

Giọng Nam Cung Hồng Nhan càng lạnh:

- Không thể nào!

Nam Cung Hồng Nhan lao ra đánh thủng chiếc xe đụng vào người lão đạo, đánh bay lão ra ngoài.

- Phụt!

Lão đạo chăm chỉ tu hơn một trăm năm, tu vi không tầm thường nhưng cũng không chịu nổi hộc máu, bị thương nặng nằm dưới đất.

- Con người nàng sao vô lý vậy? Sư thúc của ta toàn nói thật, lừa nàng làm gì?

Một thiếu niên mặc đạo bào màu xanh nói:

- Tranh giành quyền lực ở Thần đô, Phong Phi Vân và La Phù công chúa thua, Phong Phi Vân bị thái tử tự tay giết chết, hiện tại xác chết đưa đi Thần Vương miếu chôn. Mọi người đều biết chuyện này.

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Hắn đã hứa với ta nhất định sẽ chạy tới Thiết Lĩnh trọng trấn, hắn chắc chắn sẽ đến. Các ngươi đang gạt người, chắc chắn là gạt người. Lừa đảo, chết hết đi!

Nam Cung Hồng Nhan áo trắng như tuyết bỗng bị lửa đỏ bao phủ. Nam Cung Hồng Nhan lao ra thùng xe, lửa nóng cháy đốt lá khô dưới mặt đất, đốt nguyên cánh rừng phong. Lửa bốc cháy nghi ngút tận trời.

Khi Nam Cung Hồng Nhan ra khỏi rừng phong, bên trong xác chết đầy đất, không một người sống. Mấy trăm người chết, bên trong nồng nặc mùi lửa đốt khét thịt.

Những người này nói Phong Phi Vân chết nên 5 chết trước.

- Lừa đảo, toàn là lửa đảo.

Áo trắng của Nam Cung Hồng Nhan dính máu, tóc dài rũ xuống, lá đỏ dính vào mái tóc đen. Mắt Nam Cung Hồng Nhan thẫn thờ, con ngươi tơ máu dữ tợn. Nam Cung Hồng Nhan đi hướng nam, thẳng tiến Thần Vương miếu.

Nam Cung Hồng Nhan hỏi:

- Phong Phi Vân chưa chết?

Một tu sĩ trả lời:

- Phong Phi Vân đã chết, bị thái tử giết chết, hiện tại thi thể đang chuyển đến Thần Vương miếu. Thái tử hận Phong Phi Vân chắc sẽ hành xác.

- Lừa đảo, chết đi!

Nam Cung Hồng Nhan vươn bàn tay trắng hoàn mỹ bẻ gãy cổ tu sĩ.

Nam Cung Hồng Nhan đi hướng nam, xác chết trải đường. Nam Cung Hồng Nhan như nữ ma đầu khát máu, áo trắng nhuộm thành áo đỏ.

Nam Cung Hồng Nhan lại hỏi:

- Phong Phi Vân chết chưa?

Một nam nhân mập mạp nhìn sau lưng Nam Cung Hồng Nhan, run cầm cập lắp bắp nói:

- Hắn . . . Hắn . . . Không chết . . . Chết . . .

- Lừa đảo, chết đi!

Nam Cung Hồng Nhan vỗ một chưởng đè nam nhân lún xuống đất, người nàng cứng ngắc, cắn chặt môi, rơi lệ như mưa.

Nam Cung Hồng Nhan lẩm bẩm:

- Có lẽ . . . Hắn chết thật rồi.

Phương xa, một chiếc thuyền cổ bay giữa không trung. Thiên Toán Thư Sinh, Tô Quân, Yến Tử Vũ, Kỷ Vân Vân ở trên thuyền. Bọn họ trốn ra Thần đô, trò chuyện vui vẻ, uống trà trên mây bàn việc lớn trong thiên hạ.

Linh giác của Thiên Toán Thư Sinh có cảm ứng, gã là người đầu tiên phát hiện xác chết đầy đường. Thiên Toán Thư Sinh nhìn theo xác chết mấy chục dặm trông thấy Nam Cung Hồng Nhan.

- Ủa? Các người nhìn kìa, phải Nam Cung Hồng Nhan không?

Mấy người khác nhìn theo.

Biểu tình Yến Tử Vũ nghiêm túc nói:

- Nàng bị gì vậy? Tại sao giết nhiều người như thế?

Tay Thiên Toán Thư Sinh giấu trong ống tay áo suy tính nhanh, mắt liếc Tô Quân.

Đôi mắt Tô Quân đã mù nhưng cảm ứng được ánh mắt của Thiên Toán Thư Sinh.

Tô Quân ung dung cười nói:

- Ta và Nam Cung Hồng Nhan đúng là có thù nhưng đó làm ối thù trước khi mù mắt. Tuy rằng mắt ta bị nàng hại mù, nhưng ta cũng nhìn thấu suốt, nhìn thấu mình muốn cái gì. Từ mặt nào đó ta nên cảm ơn Nam Cung Hồng Nhan.

Tô Quân ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

- Trong lòng ta thân phận Nam Cung Hồng Nhan bây giờ không phải kẻ thù mà là người yêu của bằng hữu.

Thiên Toán Thư Sinh tính ra kết quả, sắc mặt trầm trọng nói:

- Nếu bây giờ nàng là người yêu của bằng hữu thì chúng ta không thể ngồi ngó. Có rắc rối lớn, mau lên, đuổi theo nàng, nếu không hậu quả khó thể tưởng tượng.

Thiên Toán Thư Sinh mà nói rắc rối lớn thì chắc chắn là rất lớn.

Tô Quân, Yến Tử Vũ điều động linh khí toàn thân rót vào thuyền cổ, linh mang bao bọc thuyền phát ra tốc độ siêu nhanh đuổi theo Nam Cung Hồng Nhan.

* * *

Phong Phi Vân lòng nóng như lửa đốt lao hướng Thần Vương miếu, tăng tốc độ đến cực hạn.

- Hồng Nhan tốt nhất đừng có chuyện gì, nếu không ta sẽ để nguyên Bắc Minh Phiệt chôn cùng!

Mắt Phong Phi Vân đỏ rực, máu yêu ma bị hắn áp chế có dấu hiệu thức tỉnh, sát khí khiếp người. Mỗi khi Phong Phi Vân nhúc nhích là đạp qua một ngọn núi.

Cảm giác bất an trong lòng Phong Phi Vân càng lúc càng mãnh liệt. Khi Phong Phi Vân sắp chạy đến Thần Vương miếu thi thấy chân trời đỏ thẫm, ánh lửa chiếu nửa bầu trời.

Ầm!

Sóng nhiệt mênh mông đè Phong Phi Vân từ trên mây xuống, chỉ mới là sóng nhiệt ập đến đã đốt quần áo hắn thành tro, làn da bị đốt cháy.

Cách mấy trăm dặm lực lượng ngọn lửa đã mạnh mẽ như thế, nếu ở trung tâmn gọn lửa chắc nửa chân nhân cũng sẽ bị thiêu chết.

Đây là Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, Phong Phi Vân rất quen thuộc nó. Trận pháp này đã luyện nguyên Thần Vương phủ thành biển dung nham.

Vị trí Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận là ở Thần Vương miếu.

Long Thần Nhai dứng trên áng mây, bốn lão nhân tu vi siêu đẳng đứng sau lưng bảo vệ gã. Bốn lão nhân đẳng cấp cự phách, khí thế hùng dũng như bốn thần linh bảo vệ Long Thần Nhai.

Long Thần Nhai nhìn ngọn lửa cháy ba trăm dặm mặt đất, cười nói:

- Ngoại công nói đún, tiện nhân kia đến thật, ha ha ha ha ha ha! Tiếc rằng chưa kịp chơi ả thì dã bị luyện chết trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận.

Một lão nhân lưng đeo hồ lô bình tĩnh nói:

- Nàng mặc hồng loan hỏa thường, lại có Ẩn Tàm Sa La, chỉ có dùng Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận mới luyện chết nàng ta, không có sai sót gì.

Long Thần Nhai cười tủm tỉm gật gù, so với ngia vàng thì một nữ nhân chẳng là gì.

Trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, thiên địa bị đốt đỏ rực, đất đai biến thành dung nham. Thần Vương miếu xây trên đỉnh núi bị nung đỏ rực, chậm rãi hòa tan.

Mơ hồ thấy một bóng dáng tuyệt sắc đứng trong Thần Vương miếu, nàng muốn lao ra nhưng bị tảng đá to nặng trăm vạn cân từ trên rời ném xuống làm nàng té xuống đất. Xung quanh Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận tụ tập bao nhiêu là cao thủ, nàng không lao ra được.

Phong Phi Vân đứng cách mấy trăm dặm, mắt bốc lửa đỏ như máu. Phong Phi Vân bất châp tất cả xông vào Thần Vương miếu.

Ầm! Ầm!

Tô Quân, Yến Tử Vũ dốc hết sức chạy tới níu chặt tay Phong Phi Vân kéo hắn về.

Hai tay Tô Quân như kiềm sắt bắt chặt tay phải Phong Phi Vân:

- Không thể qua đó, Bắc Minh Phiệt có ít nhất mười cường giả cự phách giáng lâm, ngươi đi là chịu chết.

- Cút ra!

Mắt Phong Phi Vân đỏ như máu, bộc phát tất cả lực lượng, tà khí dâng lên trong diêm vương tích. Một tay Phong Phi Vân túm Tô Quân, tay kia kéo Yến Tử Vũ đập hai người vào nhau. Sức mạnh Phong Phi Vân cực kỳ lớn, Tô Quân, Yến Tử Vũ bịđụng gãy hai khúc xương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.