Chương trước
Chương sau
Chân Phong Phi Vân đạp luân hồi tật tốc bay ra ngoài, vị trí hắn vừa đứng bị đánh thủng một cái hố to, bên trong bốc khói đen, tia chớp xuyên toa.

Đám tu sĩ Bắc Minh Phiệt không hiền gì, bọn họ phản ứng lại, biết Phong Phi Vân không dễ chọc nên dốc sức công kích bất ngờ.

Phong Phi Vân đúng là mạnh nhưng bị hạn chế tu vi, tối đa chống lại một nửa bước cự phách là cùng. Nhưng Bắc Minh Phiệt có bốn nửa bước cự phách, mấy chục tu sĩ tu vi không tầm thường. Bọn họ kéo nhau vây công làm Phong Phi Vân dựa vào luân hồi tật tốc tránh né.

- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ ngươi là cự phách sao? Dám đơn độc một mình xông vào đây? Đúng là tìm chết!

Bắc Minh Dậu Dương cưỡi trên mèo to ba đầu màu đen xông tới trước mắt Phong Phi Vân. Bắc Minh Dậu Dương đánh ra thần thông thô cỡ cây cột suýt đụng trúng người Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân dùng luân hồi tật tốc né qua nhưng vai bốc khói, bị thần thông thuật pháp đánh trung. Nếu không có bao tay chiến khải màu vàng thì Phong Phi Vân đã bị thương.

- Không phải nửa bước cự phách nhưng đủ giết ngươi!

Mắt Phong Phi Vân bắn ra hai hỏa quang đỏ rực, hai con phượng hoàng to bay hướng Bắc Minh Dậu Dương.

Ầm!

Hai ảo ảnh phượng hoàng bị móng vuốt mèo dài bảy, tám thước rạch nát, nổ hai đoàn sáng chói mắt.

Phong Phi Vân như hồn ma dễ dàng xuyên qua hỏa quang, giơ thiên tủy binh đảm chém xuống đầu Bắc Minh Dậu Dương.

Ầm!

Cùng lúc đó, Phong Phi Vân lấy ra vũ hóa đài trong đan điền tử phủ, một tòa thánh bia màu đen to lớn bay ra đè lưng mèo to ba đầu. Con mèo già có tu vi hơn chín trăm năm bị đè gào thét inh ỏi.

- Meo meo!

Thiên tủy binh đảm xẹt qua cổ Bắc Minh Dậu Dương trong đường tơ kẽ tóc, kéo một lỗ máu hình cung, sâu nửa tấc. Nếu Bắc Minh Dậu Dương không né nhanh thì nhát đao kia đã chặt cổ gã.

Bắc Minh Dậu Dương sờ cổ mình, lòng thầm run sợ. Bắc Minh Dậu Dương vội điều khiển mèo đen thụt lùi. Bắc Minh Dậu Dương sơ sẩy xông tới trước mặt Phong Phi Vân là quyết định sai lầm.

- Muốn đi? Đã muộn.

Vũ hóa đài đè lưng mèo to ba đầu bỗng bay lên, mười ám bóng người rung rnh trên đài phát ra thiên đạo kỳ âm trấn áp đỉnh đầu Bắc Minh Dậu Dương. Mười tám bóng người thấp thoáng, lực lượng ngày càng mạnh mẽ.

Ầm!

Vang tiếng ngã xuống đất.

mèo to ba đầu dài hai mươi thước không chịu nổi áp lực cường đại bị đè xuống đất, Bắc Minh Dậu Dương té lăn quay.

Bùm!

Bắc Minh Dậu Dương muốn bay lên nhưng áp lực từ phần ngực đè chặt gã.

Phong Phi Vân đạp ngực Bắc Minh Dậu Dương, tiếng xương gãy vụn, chân hắn lún sâu vào ngực gã.

- Bây giờ ngươi đã biết là ai tự tìm chết chưa?

Phong Phi Vân ra tay vô tình, lúc này nếu hắn có chút lòng lương thiện thì sẽ chết vào tay đám người Bắc Minh Phiệt. Chân Phong Phi Vân giẫm nát trái tim Bắc Minh Dậu Dương.

Giày Phong Phi Vân bị máu nhuộm đỏ, hắn rút chân khỏi ngực Bắc Minh Dậu Dương, mũi giày nhỏ máu đỏ.

Một vị nửa bước cự phách đã chết, chết trong tay Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân không chút dừng lại, tiếp tục chạy nhanh vào tẩm cung thần phi. Mười lão nhân ngưng tụ trận pháp lại ngăn cản Phong Phi Vân, bọn họ liên tục khắc bảy trận pháp có thể nhốt nửa bước cự phách.

- Chơi trận pháp với ta? Các ngươi còn non.

Chân Phong Phi Vân đạp trận pháp như giẫm vào mặt hồ sinh ra gợn sóng nhưng không kích phát trận pháp.

Phong Phi Vân vượt qua trận pháp thứ nhất, thứ hai, thứ ba . . . Thứ bảy. Mười lão nhân biểu tình kinh hoàng, bọn họ cực khổ vất vả khắc trận pháp nhưng không ảnh hưởng đến Phong Phi Vân chút nào, hắn như vào chốn không người.

- Cút ra đây!

Phong Phi Vân đạp qua trận văn thứ bảy, phất tay áo. Thiên tủy binh đảm biến thành hàng ngàn kiếm nhỏ cỡ bàn tay mưa kiếm đầy trời đâm thủng mười lão nhân. Cơ thể bọn họ thủng lỗ chỗ, té trong vũng máu.

Các tu sĩ Bắc Minh Phiệt đuổi theo sau lưng Phong Phi Vân không bỏ nhưng bị bảy trận pháp chặn lại, đang bận phá trận.

Phong Phi Vân nhanh như chớp xông vào tẩm cung Lạc thần phi, đá cửa bật mở. Phong Phi Vân nhìn cảnh tượng bên trong, con ngươi co rút.

Tẩm cung thần phi trừ Tấn đế ra không nên có nam nhân bình thường thứ ai xâm nhập, dù có cũng là thái giam.

Đây là luật thép của Đế cung, hoàng tử, thái tử cũng không thể xâm phạm.

Đây là một tòa hương duy, cổng khắc bằng ngọc thạch, cột to mười người không ôm hết, vách tường đúc bằng kim đồng, mái ngói là thủy tinh lưu ly. Chỉ có bốn thần phi mới ở trong chỗ hao lệ vàng son như thế, có cao thủ đại nội bảo vệ.

Nhưng các cao thủ đại nội đã chết.

Trong tẩm cung có ột đỉnh thanh đồng cao cỡ nửa người, bên trong đốt hương lan trắng, mùi thơm cao quý nhất. Nhưng mùi hương không thể che đi mùi máu gay mũi.

Phong Phi Vân đứng ngoài cửa, con ngươi co rút. Một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành ngã trong vũng máu, ngực cắm một thanh thiết kiếm. Thiết kiếm từ sau lưng đâm vào người, máu nhuộm tuyết phưởng vân bào trên người nàng đỏ rực.

Đây là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, dù nàng chết vẫn đọng lại trang nhã, xinh đẹp mà dong chi tục phấn không thể sánh bằng. Nàng là Lạc thần phi, có sắc đẹp và địa vị cao.

Lạc thần phi không có quyền lợi tham gia vào cuộc tranh quyền nhưng vẫn chết vì đấu tranh quyền lực. Chỉ trách Lạc thần phi lắm miệng, nếu nàng không nói bí mật chiếu thư cho gia chủ Lạc gia thì tin tức sẽ không lộ ra ngoài, vậy nàng sẽ không chết.

Cho nên một nữ nhân dù đẹp cỡ nào, có quyền thế bao nhiêu, mạnh cách mấy, nếu nhiều chuyện quá là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Họa từ miệng mà ra, ai đều hiểu đạo lý này nhưng ít người thật sự giữ được bí mật.

Miệng nữ nhân là nhiều chuyện nhất, đừng mơ bọn họ giữ được bí mật nào.

Chẳng lẽ là thái tử ra tay giết Lạc thần phi?

Sai.

Long Thần Nhai mặt xanh mét ngồi trong tẩm cung, khắp nơi bị lật tung lên, ngọc thạch dưới đất cũng bị tốc lên, ghế nằm gỗ bị đập nát nhưng không tìm được thứ Long Thần Nhai muốn.

Một lão thái giám đứng bên cạnh Long Thần Nhai, vóc dáng gầy gò, lông mày màu trắng dài một thước gần như che con mắt.

Tuy lão thái giám đã gần đất xa trời nhưng cho cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Khí lạnh âm trầm trên người lão thái giám có thể đông lại áng mây chân trời. Có lão thái giám canh giữ bên cạnh, không ai đến gần Long Thần Nhai được.

Đây là một trong năm tổng quản thái giám Đế cung, tổng quản bắc cung.

Thấy Phong Phi Vân đứng trước cửa, Long Thần Nhai ngồi yên trên ghế, khí độ siêu phàm.

Long Thần Nhai liếc Phong Phi Vân một cái rồi thu về tầm mắt, nói:

- Phong Phi Vân, ngươi đến muộn một bước.

Phong Phi Vân phát hiện hơi thở nguy hiểm từ người lão thái giám, hắn không vào phòng.

Phong Phi Vân lạnh lùng cười:

- Ngươi cũng đã đến muộn, đại thiên vương.

Rõ ràng Lạc thần phi không chết trong tay Long Thần Nhai, gã đến muộn một bước, không được chiếu thư, cửu ngũ long bào. Nếu không Long Thần Nhai sớm cầm chiếu thư, cửu ngũ long bào rời khỏi đây từ lâu.

Sắc mặt Long Thần Nhai càng âm trầm, năm ngón tay bấu tay vịn ghế lún sâu. Long Thần Nhai liều mạng xông vào tẩm cung thần phi, mắt thấy ngôi Tấn đế gần ngay trước mắt lại phát hiện bị người nhanh chân hơn, cục tức làm gã suýt hộc máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.