Chương trước
Chương sau
Phong Phi Vân không muốn nói nhảm với bọn họ, đánh ra một chưởng ấn to đập vào đầu một tu sĩ áo đen. Răng rắc, cổ gãy, tu sĩ áo đen té ngửa ra sau.

Năm người này không tầm thường, tu hành trên trăm năm nhưng ở trước mặt Phong Phi Vân không có chút sức đánh lại, bị vô tình trấn áp.

- Bành ca!

Tu sĩ áo đen thứ hai bị Phong Phi Vân bóp nát cổ ném ra ngoài, xác đập vào cột đồng vàng đường kính sáu thước, té tan xương nát thịt.

Ba tu sĩ áo đen khác liên tục thụt lùi, sợ hãi Phong Phi Vân. Hắn ra tay quá độc ác vô tình, làm người xem tim đập nhanh.

Phong Phi Vân đạp gió mà đi, chân chạm đất, sắc mặt âm trầm. Một chỉ điểm ra, đầu ngón tay ngưng tụ năm ánh sáng khác nhau, màu đỏ, trắng, đen, xanh, vàng như trâm thần năm sắc liên tục xuyên qua trná hai người. Hai tu sĩ áo đen té ngửa ra sau, đầu để lại lỗ máu cỡ ngón tay, bên trong chảy ra chất lỏng đỏ xen lẫn trắng.

Tu sĩ áo đen cuối cùng sợ teo tim, nhanh chóng bỏ chạy. Tu sĩ áo đen muốn gào thét, nhưng mới há mồm thì thanh kiếm trắng mỏng từ sau lưng đâm xuyên qua, mũi kiếm thò ra từ miệng gã.

Phong Phi Vân thu về thiên tủy binh đảm, tăng tốc độ lao vào sâu trong cung điện.

Đây là nơi một vị thần phi cư ngụ, thân phận khổng lồ, chiếm diện tích rất rộng. Phong Phi Vân xuyên qua bảy đại điện, giết hơn ba mươi người mới thấy tẩm cung thần phi nằm ngay chính giữa.

Bên ngoài tẩm cung có mấy chục tu sĩ canh giữ, có mặc áo đen, có mặc chiến khải cao thủ đại nội. Đám tu sĩ ánh mắt sắc bén như ưng, người phát ra khí thế hùng hồn.

Thiên tủy binh đảm biến thành một chiến đao màu trắng lớn nằm trong tay Phong Phi Vân như vầng trăng màu trắng. Phong Phi Vân xuyên qua Linh Thảo viên rậm rạp um tùm đi hướng tẩm cung.

Trong Linh Thảo viên nằm nhiều xác chết, mặt đất có dấu vết khét đen và bị sét đánh. Cổ mộc ngàn năm đang bốc cháy, lửa thật lâu không tắt lan sang một vài xác chết đẫm máu.

- Bắc Minh Phiệt các ngươi thật to gan, dám xông vào Đế cung, đốt giết tẩm cung thần phi. Đây là tội bất kính lớn, sẽ liên lụy cửu tộc!

Phong Phi Vân một mình xông tới bên ngoài tẩm cung Lạc thần phi, đánh đâu thắng đó, phong độ chiến thần.

Phong Phi Vân quan sát dấu vết chiến đấu xung quanh, hiển nhiên người Bắc Minh Phiệt mới tấn công đến tẩm cung không lâu. Tu vi đám tu sĩ này không quá mạnh, kẻ mạnh nhất là nửa bước cự phách. Bọn họ vội vàng tập kết, nếu không có chuyện quan trọng thì không thể nào vắng mặt nửa bước cự phách được.

Long Thần Nhai đã vào tẩm cung, tu sĩ canh giữ bên ngoài do bốn nửa bước cự phách Bắc Minh Phiệt dẫn đầu.

Bắc Minh Khiếu cười dài:

- Thần Vương đại nhân cũng xông đến, dù liên lụy cửu tộc thì Phong gia các ngươi cũng khó thoát tội.

Bắc Minh Khiếu là một vị thái thượng trưởng lão của Bắc minh gia tộc, nhìn như trung niên nhưng thật ra đã tu luyện bốn trăm ba mươi năm. Miệng Bắc Minh Khiếu gọi Phong Phi Vân là Thần Vương đại nhân nhưng không chút xem trọng hai chữ Thần Vương, dù sao Phong Phi Vân quá trẻ.

Khi Bắc Minh Khiếu tung hoành thiên hạ thì Phong Phi Vân chưa sinh ra, tiểu bối lông mới nhú dù có tư chất xuất chúng vẫn chỉ là tiểu bối.

Phong Phi Vân gật đầu cười nói:

- Dẻo mồm lắm, tài đổi trắng thay đen rất giiỏ. Các ngươi nên biết tuy Tấn đế bế quan không quan tâm chuyện giành ngia vàng, nhưng nếu các ngươi làm quá cũng sẽ bị trừng phạt. Xông tẩm cung, ép buộc Thần phi nương nương. Chuyện như vậy nếu truyền đến hánh địa thì các ngươi không ai chịu nổi.

Một nửa bước cự phách khác của Bắc Minh Phiệt đứng trên cung tường đổ, hai tay chắp sau lưng, trên đầu có dòng khí màu xanh xoay tròn.

- Chuyện này không cần Thần Vương đại nhân lo lắng. Đầu tiên, Thần Vương đại nhân đã biết nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ cho rằng có thể an toàn rút lui sao?

- Thứ hai, thái tử lên ngôi là Tấn đế mới, người mặc cửu ngũ long bào, tay nắm khí vạn thiên hạ, khi đó sẽ do thái tử điện hạ quyết định.

- Thứ ba, Bắc Minh Phiệt chúng ta đã truyền thừa vạn năm, nội tình cực kỳ khổng lồ, không yếu hơn hoàng tộc. Tấn đế muốn đụng vào Bắc Minh Phiệt cũng phải suy nghĩ kỹ. Phong Phi Vân, ngươi còn rất non, nhiều thứ không đơn giản như mặt ngoài đã thấy.

Thế lực, nội tình của Bắc Minh Phiệt rất khổng lồ, thâm căn cố đế trong Thần Tấn vương triều. Phong Phi Vân sớm hiểu biết điều này, hoàng tộc đề phòng Bắc Minh Phiệt, muốn đối phó những thế gia môn phiệt nhưng mãi không có cơ hội thích hợp. Lần này 'bầy long nuốt trời', hoàng tộc đổi cũ thay mới là để đối phó bốn môn phiệt, suy yếu thế lực của họ.

Tấn đế giao rắc rối này cho La Phù công chúa, cũng thử thách nàng có thể ngồi vững trên ngai Tấn đế không.

Phong Phi Vân giơ đao đứng thẳng, cười nói:

- Nếu vậy thì không còn gì để nói, hôm nay ta quyết xông vào tẩm cung thần phi, để xem các ngươi có ngăn ta được không!

Phong Phi Vân biến thành bóng trắng như hồn ma, giây lát lao tới trăm trượng, áp sát tẩm cung.

Mười lão nhân Bắc Minh Phiệt đã chờ ở cổng tẩm cung kết thành trận pháp to lớn, chỉ tính trận bàn đã dài mười thước lơ lửng giữa không trung. Ngay khi Phong Phi Vân xông tới, trận pháp đè xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong trận pháp khảm tám mươi mốt linh thạc cung cấp năng lượng bất tận, mấy trăm tia chớp màu tím thô cỡ cánh tay bắn ra, phát ra tiếng sấm kinh thiên động địa.

Mười lão nhân này là đại sư trận pháp tu vi cao sâu, bài bố trận pháp rất siêu. Sấm sét làm dưới đất trào lên suối dung nham.

Phong Phi Vân cầm thiên tủy binh đảm nngưg tụ thành màn sáng kim loại màu trắng bao phủ toàn thân. Các tia chớp giáng vào màn sáng kim loại trắng, tự động dung nhập vào, bị chuyển xuống lòng đất đánh bật dung nham tuôn trào, văng khắp nơi.

Mười lão nhân nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị dung nham dính vào y phục, có ba lão nhân tay áo bị đốt một khúc thành tro.

Tiểu tử này quá giỏi, trận pháp đó có thể giết nửa bước cự phách nhưng không tổn thương hắn một ly. Chẳng lẽ tu vi của Phong Phi Vân ngang ngửa với nửa bước cự phách?

- Hừ! Có thể xông vào đây chắc đã thoát khỏi tay Trác La, có chút bản lĩnh.

Bắc Minh Khiếu đứng dưới cung tường đổ, cách hơn hai mươi bước nhưng gã không công kích. Đại nhân vật nửa bước cự phách như Bắc Minh Khiếu, lại còn là đệ tử trực hệ của Bắc Minh Phiệt, gã khinh thường đánh nhau với tu sĩ trẻ, đây là làm nhục thân phận của mình.

Bắc Minh Khiếu nhắc Trác La là người áo xám nửa bước cự phách sơ kỳ.

Bắc Minh Khiếu cho rằng Phong Phi Vân trốn khỏi tay Trác La mới đến tẩm cung, gã không tin tuổi tác, tu vi của hắn có thể giết được thái thượng trưởng lão tà đạo.

Một nửa bước cự phách Bắc Minh Phiệt mở miệng nói:

- Hắn dám một mình xông vào đây là ìm cái chết, nếu chúng ta chặt đầu hắn xuống tin tưởng thái tử điện hạ, phiệt chủ sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.

Một số tu sĩ Bắc Minh Phiệt nghe câu đó liền động tâm. Nếu giết Phong Phi Vân là công lớn, rất có thể được thưởng cho tu luyện trong bí cảnh gia tộc mười năm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.