Chương trước
Chương sau
Một đời trẻ tuổi cũng chỉ có Lý Tiêu Nam, Hồng Diệp hoàng tử là có thể đấu với ta một trận, La Phù công chúa băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp tiên nga, luận thiên tư, thiên phú của nàng không dưới ta, luận thân phận địa vị nàng là hoàng gia thiên nữ, không người nào có thể so sánh, đương thời mỹ nhân tuy nhiều nhưng không sánh bằng nàng, ta nhất định muốn kết hôn lấy nàng làm thê tử.

Khí thế trên người hắn bàng bạc.

Bắc Minh Mặc Thủ gật gật đầu, cười nói:

- Nếu ngươi có thể cưới La Phù công chúa, không chỉ có thể có được giai nhân tuyệt thế, càng có thể cho Bắc Minh phiệt chúng ta thêm thẻ đánh bạc.

Long Thần Nhai cười nói:

- Nếu đường ca có thể lấy La Phù, như vậy nhất định phải bào chế nàng, xem nàng làm gì có khí lực đoạt vị trí Tấn đế với ta.

Bắc Minh Mặc Thủ tâm tư trầm ổn, ánh mắt cơ trí, nói:

- Phá Thiên đột phá Thiên Mệnh ngũ trọng, trong thế hệ trẻ trở thành cao thủ chân chính, người có thể tranh hùng không có bao nhiêu người, Lý Tiêu Nam vô cùng thâm bất khả trắc, không cần phải quan tâm chính là Ngân Câu phiệt Đông Phương Kính Thủy, hắn tuyệt đối sẽ không tham gia cuộc chiến phò mã này, tiếp theo chính là Hồng Diệp hoàng tử, nghe nói hắn tại Ngân Câu phiệt chỉ dùng ba mươi hai chiêu đánh bại Yến Tử Vũ, Phá Thiên cảm thấy tu vị của hắn thế nào?

Sắc mặt Bắc Minh Phá Thiên ngưng trọng, nói:

- Thời điểm Hồng Diệp hoàng tử giao thủ với Yến Tử Vũ cũng không hề sử dụng toàn lực, người này tuyệt đối là Thiên Mệnh ngũ trọng, nếu giao thủ với hắn thì thắng bại khó nói.

- Mà ngay cả Phong Phi Vân cũng có thể đánh lui hắn, chiến lực của hắn mạnh như thế?

Long Thần Nhai có chút không tin nói ra.

Bắc Minh Phá Thiên nói:

- Nếu Phong Phi Vân không sử dụng thần vương lệnh, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Hồng Diệp hoàng tử, cho dù hắn sử dụng thần vương lệnh, Hồng Diệp hoàng tử cũng sẽ có bảo vật tương ứng với thần vương lệnh, không có khả năng chính thức thua trong tay Phong Phi Vân, nhưng mà...

- Nhưng mà cái gì?

Long Thần Nhai nói.

- Nhưng mà tốc độ của Phong Phi Vân thật sự quá khoa trương, hắn có tốc độ sánh ngang cự phách, trong thế hệ trẻ có người có thể đánh bại hắn, nhưng tuyệt đối không ai có thể giết hắn.

Bắc Minh Phá Thiên nói như thế.

Bắc Minh Mặc Thủ nói:

- Tuyệt đối không thể để cho Phong Phi Vân phát triển tiếp, hắn hiện tại mới Thiên Mệnh tam trọng cũng đã đáng sợ như thế, để tu vị của hắn tăng lên, chắc chắn sẽ biến thành đại địch.

Bắc Minh Phá Thiên nói:

- Chuyện giết người ta không hỏi tới, ta muốn đi tu luyện, ta nhất định phải kết hôn với La Phù công chúa.

Bắc Minh Mặc Thủ mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Đi dược thần các lấy tam phẩm linh đan đỉnh phong Phong Thần Đan, củng cố cảnh giới trước đi.

- Tạ phiệt chủ.

Bắc Minh Phá Thiên hóa thành một đạo thân ảnh biến mất trong cung điện.

Đại điện lầu son lộng lẫy.

Chỉ có Bắc Minh Mặc Thủ cùng Long Thần Nhai đứng trong nội đường, tràng cảnh vô cùng quỷ dị, hai người đều đang âm thầm truyền âm, ai cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì.

- Đa tạ phiệt chủ chỉ điểm, ta sẽ làm, Phong Phi Vân tuyệt đối sống không quá mười ngày.

Long Thần Nhai sửa sang lại y quan, quay người lui, mang theo nụ cười dữ tợn.

Thần đô sóng ngầm bắt đầu khởi động, rất nhiều người tu vị cường đại ngửi được khí tức bất thường.

Có lẽ thật sắp biến thiên.

Phủ thần vương!

Giữa trưa, Phong Phi Vân rốt cục cũng chờ được Tất Trữ Suất xuất hiện, hỏi:

- Thế nào, đắc thủ không?

Toàn thân Tất Trữ Suất cháy đen, trên đỉnh đầu vẫn còn hơi nước, tóc dựng đứng lên, trong miệng phun hoa lửa, y phục biến thành xám đen, cơ hồ chỉ còn nửa sức lực.

- Đã, đã tới tay, nhưng lại bị người ta phát hiện...

Tất Trữ Suất hai tay run rẩy, không ngừng run rẩy, nói xong câu này hai cây răng cửa rơi xuống.

- Là người phủ thái sư?

Phong Phi Vân đánh ra một đám linh quang, giúp hắn chữa thương.

Vết thương trên người Tất Trữ Suất bắt đầu khép lại, ngũ tạng lục phủ tỏa sinh cơ, lắc đầu, nói:

- Là Hồng Liên.

- Tà Hồng Liên.

Phong Phi Vân kinh ngạc.

Tất Trữ Suất hai mắt thê lương, hắn sắp khóc lên, gật gật đầu.

- Khốn khiếp, nàng cũng quá hung ác, dù nói thế nào cũng là hôn phu của nàng, nàng đánh ngươi sắp chết, hẳn là...

Phong Phi Vân thương cảm nâng Tất Trữ Suất đứng dậy, an ủi:

- Nữ nhân như quần áo, huynh đệ là tay chân, huynh đệ, xem nhạt một chút.

Tất Trữ Suất trực tiếp tóc rống lên, khóc nức nở, nói:

- Thì ra ngươi cũng cho rằng nàng ở bên ngoài có nam nhân khác, nàng nhất định là muốn mưu sát hôn phu, sau đó bỏ trốn với nam nhân khác.

Phong Phi Vân hơi sững sờ, nói:

- Hồng Liên cô nương không phải nữ nhân như thế, ta nghĩ hẳn là... Ta... Chẳng lẽ hai linh dược kia bị nàng lấy đi rồi?

Phong Phi Vân mới chẳng muốn quan hệ chuyện riêng của hắn, linh dược mới là mấu chốt.

- Không có ah.

Tất Trữ Suất lập tức làm như không có chuyện gì cả, nước mắt không còn một giọt.

- Vậy ngươi khóc làm cái gì?

Phong Phi Vân trong lòng có xúc động đánh người.

- Con mẹ nó ngươi bị hôn thê của mình đánh nửa sống nửa chết, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy biệt khuất, cảm thấy bị thương, khóc hai tiếng lên án bất bình giúp huynh đệ, tỏ vẻ bất mãn với uất ức trong lòng.

Tất Trữ Suất nói năng hùng hồn.

- Đừng suy bụng ta ra bụng người, giao Ô Thủ Long và Kỳ Ba Hoa cho ta, luyện chế ra Thiên Tủy Đan, nhất định ngươi có một phần.

Phong Phi Vân nói.

Tất Trữ Suất móc ra một cây linh dược sáu ngàn năm, lớn chừng chậu rửa mặt, toàn thân óng ánh, tổng cộng có tám mươi mốt cánh hoa, bên trong còn dính một giọt thần lộ, vầng sáng chói mắt như mặt trời.

- Đây không phải là Kỳ Ba Hoa, đây là Long Thủy Linh Hoa, một cây lớn như thế sinh trưởng năm, sáu ngàn năm, giá trị liên thành, Thần Tấn vương triều tìm không ra gốc thứ hai.

Tuy Thủy Long Linh Hoa là kỳ trân hiếm thấy, nhưng mà làm thuốc dẫn cho Thiên Tủy Đan, Phong Phi Vân cũng không quá cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà Phong Phi Vân trong lòng đang hiếu kỳ, Tất Trữ Suất có thể có linh hoa trân quý gì.

- Không phải gốc này, chẳng lẽ là cây này sao?

Tất Trữ Suất lại móc một linh hoa đỏ thẫm ra, chỉ lớn như nấm đấm, nhưng toàn thân có đầy hỏa diễm bốc lên, hình dạng ngọn lửa như con rắn lửa, vô cùng linh tính.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Đây là Xích Hỏa Hòa, không ngờ đã thay nghén ra nụ hoa, sợ là đã có ba ngàn năm rồi, đây là trọng bảo tu luyện hỏa diễm thần thông.

- Lại không đúng.

Tất Trữ Suất tiếp tục tìm kiếm.

Rốt cuộc Phong Phi Vân cũng không kìm được lòng hiếu kỳ, nghi ngờ nói:

- Ngươi tìm ở đâu nhiều kỳ hoa dị thảo như thế, tùy tiện đưa một cây bán ra ngoài đều có giá trên trời, cho dù là chưởng giáo tiên môn thế hệ trước cũng phải tranh đoạt.

- Tìm được trong Thanh Vân Đầm.

Tần Trữ Suất vẫn tìm kiếm.

Nhưng mà sắc mặt Phong Phi Vân biến hóa, nói:

- Ta chỉ gọi ngươi đi lấy Ô Thủ Long và Kỳ Ba HOa, ngươi đã thuận tay lấy đi bao nhiêu kỳ hoa dị thảo rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.