Chương trước
Chương sau
Phong Phi Vân dừng một chút, cười nói:

Loại chuyện nhỏ nhặt này giao cho ta là được, ngươi đi xem náo nhiệt làm gì.

- Loại chuyện này, ta không đi không được?

Nam Cung Hồng Nhan biết rõ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng khó đối phó, liên lụy đến quá nhiều thế lực, hơn nữa sau lưng còn có Phổ Đà Sơn, mặc dù Phong Phi Vân triệu hồi Tam đại Thiên Hầu và Thần Vũ quân, muốn công phá Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng chỉ là tỷ lệ 5-5

Trong đó có rất nhiêu hung hiểm, không cẩn thận sẽ thua sạch, huyết nhuộm Thần Đô.

Phong Phi Vân không muốn nàng đi theo mạo hiểm, cho nên mới không báo cho nàng việc này.

- Vậy được rồi, lúc động thủ với Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, ta nhất định mang theo ngươi.

Phong Phi Vân nói.

- Khi nào động thủ.

Nam Cung Hồng Nhan hỏi.

- Ba ngày sau.

Phong Phi Vân dừng một chút, lại nói:

- Ta cần ba ngày để bố trí, ba ngày sau, ngươi đến Thần Vương phủ tìm ta, ta mang ngươi cùng đi cứu Dạ đại gia ra.

- Thật là ba ngày sau sao?

Nam Cung Hồng Nhan có chút không tin lời Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nghiêm túc nói:

- Chuyện trọng yếu như vậy ta làm sao có thể lừa ngươi, ngươi bây giờ trở về Tuyệt Sắc Lâu, an tâm chờ tin tức của ta đi.

Phong Phi Vân thẳng đến sau khi xác nhận Nam Cung Hồng Nhan đã rời khỏi, lúc này mới một mình một người ra khỏi Thần Vương phủ, hướng về Nam Thiên Tự.

Muốn đối phó Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nhất định phải có tuyệt đỉnh cường giả tọa trấn, nếu có thể mời "Trữ Phong Tiên" đến, lực lượng Phong Phi Vân sẽ càng đủ.

Một đêm này, toàn bộ Thần Đô đều ở trong tối dậy sóng, rất nhiều người thông minh cũng đã ngửi được một cổ mùi khói thuốc súng đầm đặc, biết rõ Thần Đô sắp có đại sử phát sinh, chỉ là đều không xác định được chuyện này sẽ bộc phát khi nào.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi tiếng chuông trong Thần Đô cửu môn còn chưa vang lên, Cố Thành Môn ở thành nam đã nghênh đón một đội tu sĩ cưỡi thiết lân kỳ ngưu.

Đát đát.

Kỳ ngưu gót sắt đạp vỡ tuyết đọng dày đặc, phát ra tiếng kim loại va chạm phiến đá.

Phong Phi Vân mặc trên người một kiện chiến giáp màu đen, trên đầu đeo chiến khôi hình rồng, trên bờ vai vác một thanh chiến đao dài 7m, cưỡi trên lưng một đầu kỳ ngưu ở trước nhất.

Hai bên trái phải hắn chính là một tăng một đạo, tăng nhân thoạt nhìn chỉ chừng bảy, tám tuổi, chính là một tiểu sa di, toàn thân đều là bảo quang màu vàng, bộ dáng có chút ngây thơ, nhưng càng nhiều hơn là một loại tang thương và trang nghiêm.

Tiểu hòa thượng này lai lịch không nhỏ, đúng là trụ trì Nam Thiên Tự "Đại Di Lặc", tu luyện 《 Bất Lão Thiền 》, đã sống hơn bảy trăm tuổi nhưng vẫn như một đứa bé con.

Mà đạo nhân bên kia đúng là một trong ba vị tán nhân Đạo Môn, "Trữ Phong Tiên" .

Đằng sau một tăng một đạo chính là một đội tử sĩ Thần Vương phủ, cả đám đều sát khí hoàn thân, nhuệ khí khiếp người, khiến những người đi trên đường phố đều tránh lui không kịp, kinh hãi không hiểu, sớm như vậy, chẳng lẻ sắp phát sinh đại sự gì sao

- Người đến dừng lại, còn chưa đến thời gian mở ra cửa thành.

Trên tường thành tựa như một tòa sơn mạch kéo dài truyền đến một thanh âm nguy nga, quát lớn một câu.

Phong Phi Vân lấy ra Thần Vương Lệnh, trên bàn tay bộc phát ra một cổ linh mang, khiến Thần Vương Lệnh trở nên chói mắt, hào quang màu đen từ trong Thần Vương Lệnh vọt lên, như một đạo cột sáng, bay thẳng lên cao mấy trăm thước.

- Mở cửa.

Phong Phi Vân lạnh giọng quát lớn.

- Bái kiến Thần Vương.

- Bái kiến Thần Vương.

... . . .

Cửa thành, tất cả quân sĩ đều quỳ trên mặt đất, thanh âm thiết khải va chạm vang lên, phát ra tiếng vang "Rầm rầm" .

Thủ vệ thống lĩnh Cố Thần Môn Trương Trọng Lâm đi ra, người mặc Cửu Hàn Huyền Vũ Khải, mắt hổ như đèn lồng, trên người huyết khí đầm đặc đến tựa như Hồng Hoang Man Thú, thanh âm như hổ sư thét dài, nói:

- Thái Tế có mệnh, thế cục thiên hạ bất ổn, Thần Đô cửu môn mỗi ngày chỉ mở ba canh giờ, tướng sĩ Thần Vũ quân không thể tùy ý xuất nhập Thần Đô.

Trương Trọng Lâm có thể trở thành một trong thống lĩnh cửu môn, tự nhiên là loại tu vị cao tuyệt, lực lượng trong thân thể cường đại khiếp người, không chút để Phong Phi Vân vào mắt, theo hắn thấy thì Phong Phi Vân tuy rằng chính là Thần Vương đương triều, nhưng tu vị quá thấp, căn bản không có tư cách khiến hắn quỳ xuống.

Phong Phi Vân trên mặt lộ vẻ âm tàn, cất Thần Vương Lệnh vào, nói:

- Gặp Thần Vương mà không quỳ, coi rẻ Hoàng quyền, này tội đáng tru.

Trong mắt Trương Trọng Lâm mang theo vầng sáng màu đen, giống như là hai tòa Thâm Uyên mênh mông, cười lạnh nói:

- Ha ha, Phong Phi Vân tiểu nhi, ngươi cho rằng ngươi làm Thần Vương thì rất giỏi sao, trong mắt đại nhân vật triều đình chính thức, ngươi chẳng qua chỉ là một cái bài trí thôi, trong vòng một năm, ngươi nhất định bỏ mạng ở Thần Đô, ngươi muốn giết ta, ngươi có thực lực kia sao, tu luyện thêm vài chục năm nữa còn không sai biệt lắm.

Trương Trọng Lâm căn bản không để Phong Phi Vân vào mắt, hắn đã tu luyện hơn bốn trăm năm, đã ngồi ở vị trí Cửu môn thống lĩnh hơn 160 năm, tay nắm mấy trăm vạn đại quân tinh nhuệ, vô luận là tu vị bản thân hay căn cơ ở Thần Đô đều xa xa không phải Phong Phi Vân có thể so sánh được.

Dùng cảnh giới Phong Phi Vân hiện giờ, coi như là tế ra Thần Vương Lệnh cũng không thể làm gì được hắn.

- Tốt, nhục mạ Thần Vương, tội thêm một phần, vậy ta cũng chỉ có thể tiền trảm hậu tấu rồi, kính xin Trữ tiền bối ra tay, đánh chết loại cuồng vọng này.

Phong Phi Vân vừa vặn không tìm được cớ tru sát Trương Trọng Lâm, lại không nghĩ rằng đối phương lại tự nhảy ra cho mình chém.

Trữ Phong Tiên tuy rằng là người tu đạo, nhưng cũng không phải người thanh tâm quả dục, có thể tu luyện tới cảnh giới như hắn hiện giờ, có mấy người tay không dính đầy máu tươi chứ.

Tu vị Trương Trọng Lâm cực kỳ cường đại, quát lớn nói:

- Phong Phi Vân, ngươi muốn giết ta, ngươi giết được sao?

- Vô Lượng Thiên Tôn, lão đạo cũng không muốn nhiễm quá nhiều huyết tinh, nhưng tiếc rằng thiếu Phong đạo hữu một nhân tình, thật xin lỗi vậy.

Ánh mắt Trữ Phong Tiên bỗng trở nên sắc bén, hai mắt như biến thành lôi cầu, đan xen vô số tia chớp.

Một đạo điện quang lớn như chén ăn cơm đột nhiên từ trên bầu trời đánh xuống, đánh lên đỉnh tường thành.

- Cửu Tiêu... Thần... Lôi...

Trong thân thể Trương Trọng Lâm bộc phát ra một cổ cự lực, đánh ra chín đạo Long Hổ cao lớn như núi, nhưng cửu hổ chi lực lại bị điện mang đơn giản xé nát, điện quang hung hăng bổ vào trên người Trương Trọng Lâm.

Ầm ầm.

Thiết khảu trên người hắn biến thành bột phấn, thân thể biến thành than cốc, lăn xuống từ trên tường thành, biến thành tro tàn.

Cửu Tiêu Thần Lôi căn bản không phải hắn có thể ngăn cản, một vị Cửu môn thủ vệ quân thống lĩnh lại cứ vậy vẫn lạc.

- A Di Đà Phật.

Trên người Đại Di Lặc vàng chói, chắp tay trước ngực, đọc lên một câu Phật hiệu.

Những quân sĩ coi giữ Cố Thần Môn đều bị dọa, bọn hắn tận mắt nhìn thấy thống lĩnh bị giết chết, Thần Vương này cũng quá không dễ chọc rồi, thật sự là người nào cũng dám giết.

Bọn hắn quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.