Chương trước
Chương sau
Phong Phi Vân, tối nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù có Thần Vương Lệnh nơi tay, cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi.

Trong hắc ám truyền đến một tiếng cười lạnh khàn khàn .

Đối phương cố ý thay đổi thanh âm, không nghe ra là ai, nhưng Phong Phi Vân có thể khẳng định, người này mình nhất định có biết.

- Dùng tu vi của ngươi, nhiều nhất một ngày chỉ điều động được lực lượng của Thần Vương Lệnh ba lần, ở Tuyệt Sắc Lâu ngươi điều động một lần, vừa rồi lại đánh ra một lần, ngươi còn có thể lại đánh ra một lần, đến khi ngươi không thể điều động lực lượng Thần Vương Lệnh được nữa cũng chính là lúc ngươi nuốt hận.

Một thanh âm khác vang lên, cũng mang theo vài phần khí tức quen thuộc.

Phong Phi Vân hai mắt trở nên càng lúc càng ngưng trọng, đối phương cũng mang theo sát binh khủng bố, vừa rồi Phong Phi Vân tế ra Thần Vương Lệnh, cho rằng có thể điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương, cho dù không thể đè chết đối phương, cũng có thể đánh cho hắn trọng thương, lại không nghĩ đến, trên người của đối phương mang theo thần phù siêu cấp cự phách khắc lục, chặn được một kích của Thần Vương Lệnh, đương nhiên tấm thần phù kia cũng rách nát rồi, rơi trên mặt đất.

Những người này, đều là có chuẩn bị mà đến.

- Ngươi sợ hãi không.

Phong Phi Vân chăm chú nắm lấy cánh tay có chút lạnh như băng của Dạ Tiêu Tương, hai mắt tỉnh táo nói.

- Không... Không sợ.

Dạ Tiêu Tương nói.

Xoẹt xẹt.

Phong Phi Vân lột xuống một mảnh quần áo, che ánh mắt nàng lại, nhẹ nhàng thắt ở sau ót nàng, sau đó lại vác nàng lên lưng, giẫm lấy Luân Hồi Tật Tốc, thân ảnh giống như quỷ mị, lần nữa xông lên.

Trong thân thể Phong Phi Vân ẩn chứa chín ngàn chín trăm ba mươi hai đạo dị thú chiến hồn, giờ phút này toàn bộ đều kích phát ra, hối tụ trên thân thể, vô số thú rống từ trong thân thể hắn truyền ra, rung trời động địa, gào khóc thảm thiết.

Bành.

Phong Phi Vân ra tay vô tình, hai mắt có chút hiện hồng, giống như đang nhỏ máu, mỗi một chưởng đánh ra đều có một tử sĩ nằm trong vũng máu, có đầu bị vỡ ra như dưa hấu, có trái tim trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cơ thể, có người xương cốt toàn thân đều bị biến thành bột máu.

Qua trong giây lát, lại có tám người té trên mặt đất, tử tướng vô cùng thê thảm.

Dạ Tiêu Tương lá gan quả thật không nhỏ, tuy rằng bên tai có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết sởn hết cả gai óc và tiếng huyết nhục vỡ vụn, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, một chút thanh âm sợ hãi cũng không phát ra, sợ Phong Phi Vân vì nàng mà phân tâm.

- Giết.

Phong Phi Vân hai mắt như dã thú, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần di cách đó không xa, trong miệng phát ra một tiếng thét dài.

Lão bà này khinh người quá đáng, chỉ có đánh chết nàng, mới có thể tiêu đi tâm ma trong lòng Dạ Tiêu Tương.

- Hừ, không biết sống chết.

Tần di cười lạnh một tiếng, còng xuống thân thể, biến mất tựa như quỷ mị

Phong Phi Vân một chưởng đánh ra ngoài nhưng chỉ đánh nát được một đạo hư ảnh của nàng, chân thân nàng đã biến mất vô tung vô ảnh.

- Vô Tướng Thần Thông!

Phong Phi Vân nhíu mày, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, mặc dù là Tần di triển khai Vô Tướng Thần Thông cũng không có chỗ lẩn trốn, theo tay vung lên, Miểu Quỷ Ban Chỉ liền từ trên ngón tay cái rời tay bay ra ngoài, sáu bức thần đồ liền tự động bay đi, hào quang lập loè, oanh kích trong màn đêm hư vô.

Miểu Quỷ Ban Chỉ đã đạt đến cấp bậc nhị phẩm linh khí, uy lực cường đại hơn trước kia đến mấy lần, sáu bức thần đồ hào quang càng lớn, chấn khiến mặt đất vỡ vụn ra.

Bành.

Tần di bị lực lượng Miểu Quỷ Ban Chỉ bức ra, Ô Mộc quải trượng trong tay nàng biến thành một đầu Cự Mãng, đánh ra ngoài, chặn lại lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ.

PHỐC.

Một đạo bạch sắc trường long đao khí bay qua, trực tiếp đánh rớt cánh tay trái nàng xuống, đao khí lập tức xoắn cánh tay kia thành bột máu.

Tần di phát ra một tiếng hét thảm, bụm lấy cánh tay, vội vàng bỏ chạy.

Ào ào.

Phong Phi Vân tay cầm bạch thạch cự đao, trên mũi đao vẫn còn nhỏ máu, hai mắt vô tình lạnh như băng, từng bước một truy sát tới.

Những cường giả một đời tuổi trẻ kia cũng biết Phong Phi Vân còn có thể gọi ra một lần lực lượng Thần Vương Lệnh, đều không muốn là người đầu tiên xuất thủ, miễn cho gặp phải Thần Vương Lệnh công phạt.

- Mọi người liên thủ, lại không ra tay nữa thì Phong Phi Vân sẽ thoát mất.

Trong bóng tối vang lên một tiếng quát chói tai, một đạo cột sáng đường kính dài chừng một thước bị đánh ra ngoài, không khí chung quanh đều bị xung kích khiến vặn vẹo, nơi cột sáng đi qua, tất cả đều biến thành bụi.

Đây là một đạo kiếm ba, dùng Tử Phủ linh khí ngưng tụ mà thành, vô cùng sắc bén, cơ hồ không cách nào ngăn cản.

Đây tuyệt đối là một vị thiên tài cấp bậc sử thi ra tay.

- Long Hoàng Đao Quyết đệ tam đao, Long Hoàng Quán Nhật.

Phong Phi Vân đề đao bổ ra, một đạo bạch sắc cầu vồng từ trên thân đao xông ra, cũng là một đạo đao khí đường kính một mét, mãnh liệt cuộn trào như bạch hồng quán nhật.

Ầm ầm.

Hai cột sáng trùng kích vào nhau, bộc phát ra hào quang vô cùng cực nóng, chiếu sáng cả mảnh hắc ám.

Phong Phi Vân thấy được Hắc y nhân vừa ra tay ban nãy, hai tay cầm đao, lôi ra một đạo đao lãng dài hơn mười thước ầm ầm chém xuống.

Hắc y nhân này đứng trên đỉnh một cự mộc cao hơn ba mươi mét, thong dong mà lạnh nhạt, khí độ bất phàm, vươn tay khẽ điểm, trước người liền tạo thành một vòng xoáy cực lớn, phảng phất như một vòi rồng do cuồng phong tạo thành vậy.

Tiện tay có thể điểm ra một đạo thuật pháp, đây là tu vị cường đại cỡ nào chứ, quả thực khiến người cảm thấy sợ hãi.

Hô.

Một hồi tiếng xé gió mãnh liệt vang lên

Trên đỉnh đầu, có chín khỏa ngôi sao rơi xuống dưới, mỗi một khỏa đều cao tới trăm mét, tựa như chín toà núi nhỏ, bộc phát ra lực lượng trầm trọng.

Đó là một kiện linh khí "Cửu Diệu Tinh Thần", bị một vị Vương giả một đời tuổi trẻ tế ra, đồng thời đánh về phía Phong Phi Vân.

Những người tập sát núp trong bóng tối kia tu vị đều rất không tầm thường, lực lượng cường đại đến dị thường.

Phong Phi Vân trực tiếp tế ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, lực lượng khẽ dẫn, Thanh Đồng Cổ Thuyền bộc phát ra một cổ lực lượng cổ xưa mà mênh mông, bành trướng đến cực hạn, ầm ầm hướng đập lên bầu trời, như muốn đục bầu trời ra một lổ thủng vậy.

Bành, bành, bành...

Chín khỏa ngôi sao kia bị đánh bay ngược trở về, căn bản không chịu nổi cổ lực lượng vô cùng cường đại kia.

Một đạo bóng đen kêu thảm một tiếng, từ trên bầu trời rơi thẳng xuống, ngay khi thân hình rơi xuống một nửa rốt cục cũng ổn định được thân hình, đình chỉ hạ thấp, giữ được một mạng, không đến nổi bị rớt chết.

Oanh.

Hắn vừa mới thở ra một hơi, cho rằng đã giữ được một mạng thì Phong Phi Vân đã từ trên trời giáng xuống, một cước dẫm nát đỉnh đầu hắn, trực tiếp ép hắn xuống trên mặt đất, thân thể chìm vào trong đất bùn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.