Chương trước
Chương sau
Tần di này chính là người đưa nàng đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, lúc đó Dạ Tiêu Tương tự nhiên không muốn khuất phục, nhưng Tần di này lại là một nữ nhân âm tàn đến cực điểm, các loại cực hình đều dùng ở trên người nàng.

Tu vị Dạ Tiêu Tương vốn đã thấp, nào chịu được loại tra tấn như vậy, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của bà ta.

- Tiêu Tương, những thứ trước kia Tần di dạy ngươi, chẳng lẽ ngươi đều đã quên rồi, rời khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, ngươi có sống được không.

Tần di run rẩy vươn một ngón tay, có chút khe cong lại.

Phía sau Tần di có một đám nam tử thân mặc hắc y, có chừng 4, 50 vị, mỗi người đều tu vị cao tuyệt, lưng đeo chiến đao phong cách cổ xưa, sát khí trên người bức người, trong đó có mấy người đỉnh đầu càng ngưng tụ khí tượng, nước cuộn trào trùng thiên.

Đây là tử sĩ mà Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu huấn luyện, trong đó Tam cấp tử sĩ đã tu luyện mấy trăm năm, chính là tu sĩ Thiên Mệnh cảnh thanh danh lâu năm.

Được Tần di phân phó, hai nam tử lưng đeo chiến đao băng hàn liền đi ra.

Bọn hắn hai mắt âm trầm, tựa như hai con dã thú, ngang ngược giữ lấy cánh tay Dạ Tiêu Tương, lôi nàng đứng dậy, khiến nàng đau đến mức cắn nát bờ môi, khóe miệng tràn ra máu.

Bành, bành.

Quải trượng trong tay Tần di điểm ra ngoài như độc xà, hai đạo hắc mang đánh lên người hai tử sĩ, khiến đầu hai tử sĩ bị đánh nát, máu tươi tung tóe khắp toàn thân Dạ Tiêu Tương, khiến nàng sợ run.

- Hỗn đãn, trụ cột của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Tiêu Tiên Tử, há hai tên xú nam nhân các ngươi có thể chạm vào, chết chưa hết tội, Tiêu Tương, nghe lời, cùng Tần di quay lại Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đi, đừng hiểu lầm, Tần di không phải tại dọa ngươi, Tần di đây là đang giáo huấn cẩu nô tài không nghe lời thôi.

Tần di âm trầm cười, tựa như một lão quỷ dưới ánh trăng, dùng tay khô héo, nhẹ nhàng lau sạch lấy vết máu trên quải trượng, cố ý lắc lư trước mắt Dạ Tiêu Tương.

Dạ Tiêu Tương vốn cho rằng lá gan của mình đã rất lớn, nhưng ở trước mặt Tần di nàng lại cảm thấy mình run sợ như một con chuột bạch trước mặt mèo vậy.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng vẫn còn nhỏ máu, vết máu dưới không khí lạnh như băng rất nhanh liền đông lạnh thành bột phấn.

Nàng không nói một lời, chỉ cúi đầu, run rẩy thân thể, như muốn co lại thành một đoàn.

Sắc mặt Tần di trở nên càng thêm âm lãnh, thanh âm chói tai, tựa như hạt cát đang ma sát, nói:

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi cho rằng ngươi là ai, bất quá chỉ là một kĩ nữ bán tiếng cười thôi, tạo nghệ âm luật của ngươi lợi hại, rất nhiều người truy phủng ngươi không sai, ha ha, nhưng đợi qua vài chục năm nữa, chờ ngươi già nua giống như xương cốt, ngươi thấy sẽ còn nam nhân nào thèm liếc tới ngươi nữa, tiện nhân, người đến, đánh cho ta, hung hăng đánh, đánh tới khi nàng cầu xin tha thứ mới thôi.

Lại là hai nam tử như chó dữ đi tới, ánh mắt của bọn hắn hung ác độc ác, cánh tay tựa như làm bằng sắt, ầm ầm đánh tới Dạ Tiêu Tương.

Bọn hắn đều biết đúng mực, chỉ cần không đánh chết nàng là được, cho dù đánh cho tàn phế, đánh cho nửa chết nửa sống, cũng có thể dùng linh đan, linh dược tu dưỡng lại.

Oanh.

Nắm đấm bọn chúng giống như làm bằng sắt thép, trong không khí phát ra thanh âm "Đùng đùng" không dứt.

Trên mặt Tần di tràn đầy dữ tợn vặn vẹo, nữ nhân càng già nua, lại càng là thích thấy nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, nàng không chỉ lớn lên vặn vẹo, mà ngay cả tâm lý cũng bị bóp méo.

- Muốn chết.

Trên không, truyện đến một tiếng quát lớn, quả thực như Thiên Lôi chấn vang, khiến trọn đầu cổ phố đều bị chấn đến chia năm xẻ bảy, tuyệt đọng dày đăc như muốn tan rã.

Phong Phi Vân đuổi tới.

Phong Phi Vân chắn trước người Dạ Tiêu Tương, che nàng ở sau lưng, trong lòng nổi giận, một quyền đánh ra ngoài, răng rắc, trực tiếp đánh nát cánh tay của tên tử sĩ kia, xương cốt trên người bị chấn vỡ toàn bộ, tựa như ngây ngất đê mê co quắp trên mặt đất.

Đùng.

Trên bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ ra một mảnh khí lãng, biến thành hình một dấu bàn tay đánh xuống dưới, vỗ vào đỉnh đầu vị tử sĩ thứ hai, trực tiếp đánh cho hắn ta ngũ tạng lục phủ đều biến thành bùn máu, thất khiếu chảy máu, tĩnh mịch quỳ rạp trên mặt đất.

Trong tốc độ ánh sáng, hai gã tử sĩ đều đã ngã trên mặt đất, biến thành tử thi lạnh như băng.

Trong gió tuyết lạnh như băng, thi thể trên đất rất nhanh liền biến thành bốt phấn, trên làn da tái nhợt cũng đông lạnh lên một tầng sương.

Tần di âm lãnh đứng ở nơi đó, chống quải trượng, mặt mo dọa người như quỷ.

- Ngươi không có chuyện gì chứ?

Phong Phi Vân áy náy nhìn chằm chằm vào Dạ Tiêu Tương, một tay giữ chặt lấy nàng, sợ nàng nhìn thấy mình sẽ quay đầu bỏ chạy.

Dạ Tiêu Tương cúi đầu, lại lắc đầu.

- Khục khục, tu vị không tệ, dám quản chuyện của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, đảm lượng cũng không nhỏ a!

Tần di dùng ống tay áo che miệng, phát ra từng tiếng ho khan trầm thấp.

Phong Phi Vân nâng cao lồng ngực, ánh mắt liếc qua đám tử sĩ sau lưng nàng một cái, nói:

- Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu các ngươi làm sao biết được chỗ ẩn thân của Dạ cô nương.

- Cạc cạc.

Tần di phát ra nụ cười âm trầm:

- Ngươi dẫn chúng ta đến đấy.

Phong Phi Vân có chút sững sốt.

Ầm ầm.

Trên bầu trời, một đạo bạch quang rơi thẳng xuống, như một đạo thần thác từ trên trời chảy xuống, một trung niên nữ nhân mặc cửu huyền ngọc bào, uy nghiêm mà trang trọng đi ra, trên người quấn quanh một cổ quý khí của thượng vị giả, lỗi lạc đứng trên đỉnh một tòa lầu cao.

Phong Phi Vân hai mắt co rụt lại, nói:

- Vạn Hoa Đồng.

- Bái kiến lâu chủ.

- Bái kiến lâu chủ.

... ... ...

Tử sĩ và Tần di đứng trên cổ đạo đều quỳ trên mặt đất, quỳ lạy trung niên nữ tử trên lầu cao, vô cùng kính sợ.

Đây chính là lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Vạn Hóa Trúc.

Vạn Hóa Trúc tuy là lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nhưng rất ít người thấy bộ dáng chính thức của nàng, ngoại trừ người Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, toàn bộ Thần Đô người gặp qua nàng quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong mắt người bên ngoài, vị lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu này luôn được bao phủ bởi một tầng thần bí.

- Tiểu Thần Vương, chúng ta lại gặp mặt.

Vạn Hóa Trúc ở trên cao nhìn xuống, uy sát bức người, dáng vẻ như một lão mụ tử, quả thực là một đời nữ kiêu hùng.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, cười lạnh:

- Vạn lâu chủ thật sự là hảo thủ đoạn ah, rõ ràng lừa gạt được ta, lợi hại, lợi hại.

Toàn bộ người Thần Đô đều biết Dạ Tiêu Tương cuối cùng là cùng Phong Phi Vân rời đi, muốn tìm về Dạ Tiêu Tương, tự nhiên cũng cũng chỉ ra tay từ trên người Phong Phi Vân, Vạn Hóa Trúc liền hóa thân thành Vạn Hoa Đồng, tiềm nhập bên người Phong Phi Vân, cuối cùng sau khi tiến vào Tuyệt Sắc Lâu đã dọ thám ra được tung tích của Dạ Tiêu Tương.

- Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết.

Vạn Hóa Trúc hai mắt rùng mình, nói:

- Giao Tiêu Tương ra đây.

- Nàng đâu là do nàng tự lựa chọn.

Phong Phi Vân cường thế nói.

- Nhưng ta cứ muốn mang nàng đi thì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.