Phong Phi Vân cười nói:
- Kỳ thật không thể trách San Di cô nương, nàng làm rất tốt, đều là ta không có vật phẩm chứng minh thân phận.
Phong Phi Vân từ khi ở chung với Dạ Tiêu Tương thời gian ngắn, bị nàng ảnh hưởng một cách vô hình, lệ khí trên người giảm bớt không ít, ngược lại nhiều ra mấy phần thân mật, cùng với xem trọng tính mạng người bình thường mấy phần.
San Di ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tên này tu vị mạnh như thế, không ngờ hiền lành như vậy, ngược lại không tinhslaf người xấu, không biết là tuấn tài trẻ tuổi của nhà ai.
- Tu vị công tử cường đại như thế, nhất định là tuấn tài danh chấn thiên hạ, không biết công tử xưng hô thế nào?
Lão giả mỉm cười nói ra.
- Phong Phi Vân!
Tươi cười trên mặt lão giả cứng lại, trong lòng chấn động mạnh mẽ, nói:
- Không biết công tử nói chính là Phong gia?
- Nam Thái Phủ Phong gia, Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nói rõ.
Oanh!
Đầu óc lão giả này choáng váng, hắn há mồm có thể nhét vừa quả trứng ngỗng vào, cái này... cái này... Thiếu niên này rõ ràng là yêu ma chi tử trong truyền thuyết.
Lão giả này không phải chưa từng gặp qua đại nhân vật, nhưng mà không cách nào ngăn cản chấn động trong lòng, dù sao yêu ma chi tử trong truyền thuyết là danh nhân, một chút ma khí cũng không có... Hơn nữa quá khéo hiểu lòng người.
San Di nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2746445/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.