Đông Phương Kính Nguyệt vốn có ý định ra tay, nhưng bị Dạ Tiêu Tương đoạt trước một bước, hiện tại nàng buồn bực, trong mắt phượng đã ghi hận, nhìn Dạ Tiêu Tương càng khó chịu.
Oanh!
Trong không gian xuất hiện tiếng xé rách lớn, chấn động thiên địa, tóc của Phong Phi Vân như mây, giống như ma thần bay ra khỏi vết nứt không gian.
Tiếng tiêu của Dạ Tiêu Tương dừng lại, trong ánh mắt dễ thương mang theo thần sắc vui mừng khó che dấu được, hắn rốt cuộc đi ra, trốn ra khỏi "Địa ngục".
Khi tiếng tiêu dừng lại, đám người Lệnh Đông Lai cũng khôi phục linh khí trong người, nội tâm bọn họ chấn động không thôi, lúc này cả đám như bừng tỉnh, giờ phút này bọn họ càng hiểu rõ Dạ Tiêu Tương còn đáng sợ hơn cả Phong Phi Vân.
Tuy tu vị của nàng rất thấp, nhưng mà chỉ cần có ống tiêu trong tay, có thể làm cho đám vương giả trẻ tuổi mất đi sức chiến đấu.
Trước kia bọn họ chưa bao giờ nghĩ qua, một người co gái tao nhã, hiền lành dễ thân thiện và yếu ớt như thế, không ngờ chỉ một khúc tiêu đã làm cho bọn họ khó điều động linh khí và bổn mạng pháp khí.
- Nếu nữ nhân này đứng bên phía Phong Phi Vân, như vậy chúng ta không thể lưu mạng của nagnf được.
Lệnh Đông Lai nhíu mày, sát cơ nổi lên.
Nhưng mà bọn họ hiện tại còn có một đại địch, căn bản không thể chú ý tới Dạ Tiêu Tương.
Phong Phi Vân bị tam sinh hoa mang tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2746414/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.