Khó trách thế lực lớn như Bắc Minh phiệt, nữ nhân hạng gì lại không thể đạt được, nhưng lại phí nhiều thủ đoạn như vậy chỉ để bắt nàng, thu nàng vào tư phủ.
Cũng khó trách Thần Đô nhiều tuyệt đại tài tuấn như vậy, đều coi nàng là "Nữ thần", kính là "Đại gia", một câu nói của nàng sẽ khiến không ít người lao đầu bán mạng.
Nhưng Phong Phi Vân vẫn còn xem thường Dạ Tiêu Tương, nếu nàng chỉ là một nữ tử dựa vào khuôn mặt kiếm cơm vậy thì không có thể nào có được thân phận và địa vị như hiện giờ ở Thần Đô rồi.
Nàng lấy ra ống tiêu màu tím kia, động tác dịu dàng, thập phần ôn nhu, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi, đây là một khúc 《 Đàm Hoa Vũ Trung Miên 》.
Tiếng tiêu đê oán, vang lên trong rừng
Tùng lâm vốn yên lặng dị thường vào thời khắc này càng thêm yên lặng, tâm Phong Phi Vân cũng theo đó yên lặng, toàn tâm đều đang lắng nghe tiếng tiêu siêu tuyệt phàm trần, mang đến cho người một loại hưởng thụ còn mỹ diệu hơn cả lên giường với nữ nhân.
Cùng với tiếng tiêu, trên bầu trời có nhiều đóa hoa vũ phiêu rơi xuống, trên mặt đất, trong đất bùn, sinh trưởng ra nhiều đóa hoa quỳnh, phát ra thanh mùi thơm nức mũi.
Ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện một tia mưa phùn, trong mưa mang theo quang điểm, tựa như mảnh vải giữa trời và đất, có thể ngăn cách tầm mắt của người.
- Tiếng tiêu thật hay...
Phong Phi Vân bỗng nhiên mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2746373/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.