Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không thể đánh vỡ được cấm trận mà Phong Mặc bố trí xuống, hắn lại để trận bàn xuống kéo lấy khóa sắt trầm trọng, cách các thiên trụ tràn đầy vân ấn, đau lòng như đao cắt, yết hầu như bị chế trụ, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Hồng... Nhan...
Nam Cung Hồng Nhan đứng ngay bên ngoài, da thịt toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trên người có hơn mười đạo vết thương, trên lưng còn đâm vào một thanh kiếm gãy.
Phong Phi Vân chưa từng thấy nàng bị thương như thế bao giờ, nàng là nữ nhân thích cái đẹp cỡ nào, nhưng giờ phút này lại khiến mình chật vật như vậy, thê lương như vậy.
Thanh âm của nàng cũng có chút khàn khàn, hơi khô khốc, yếu ớt nói:
- Ta... Ta đúng hẹn mà đến, không khiến ngươi thất vọng đấy chứ?
- Ngươi vì sao phải đến? Đây không phải là nơi ngươi nên đến?
Phong Phi Vân gần như gào thét nói, trong đôi mắt mang theo vài phần óng ánh, thanh âm giống như đang ai oán.
Nam Cung Hồng Nhan lộ vẻ sầu thảm cười cười:
- Nơi có ngươi, chính là nơi ta muốn đến. Không có gì nên hay không nên cả, ta chỉ biết là, nếu như ngươi chết, ta cũng không biết nơi nào sẽ là nơi ta nên đi nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi tội gì khổ như thế chứ?
Nam Cung Hồng Nhan cố chấp nói:
- Phong Phi Vân ngươi cho tới bây giờ còn chưa từng nói qua ngươi yêu ta.
- Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2746323/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.