Ha ha, cái tên Đông Phương Nhất Dạ này thật đúng là một nhân tài. Hắn tựa hồ đã sớm ngờ tới, Thiên Hoa Cổ Thành sẽ có tai kiếp, nên trước tiên đã đem cả Ngân Câu Phường đi. Phàm là những gì hơi chút đáng giá thì đều bị hắn chở đi.
Phong Phi Vân ngồi xổm người xuống, hắn phát hiện ngay cả đinh cửa đều bị đào đi.Cả Ngân Câu Phường, liền chỉ còn lại có một đám tường đá đơn sơ.
- Người làm ăn, chính là người làm ăn, làm thật sự là đủ quyết liệt. Gia tộc Ngân Câu có thể phú khả địch quốc ( cực kỳ giàu có),cũng không phải không có có đạo lý a!
Phong Phi Vân kêu lên tự đáy lòng.
- Sư thúc, đã đến lúc nào mà ngươi vẫn còn quan tâm chuyện của gia tộc Ngân Câu.
Vương Mãnh thoáng lo lắng, lại lên tiếng tiếp:
- Chúng ta có lẽ trước cứ sống sót qua được tối hôm nay rồi nói sau!
Phong Phi Vân vẫn cứ không nóng không vội.Hắn đứng dậy, cười nói:
- Vương Mãnh, ngươi có sợ chết không?
- Không sợ, có thể chết cùng một chỗ với sư thúc, Lão Tử liền cảm giác được chết cũng không tiếc.
Vương Mãnh đáp.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ngươi không sợ, nhưng ta sợ hãi! Đi thôi! Mang ngươi đi một chỗ!
Bốn phía Thiên Hoa Cổ Thành đều đã bố trí đại trận, có vài vị cường giả tuyệt đỉnh đang bảo vệ trận pháp, thật giống như một cái chụp màu đen bắt đầu bao trùm cả Thiên hộ Cổ Thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2746140/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.