Chương trước
Chương sau
Bộ nho y màu trắng này có mây xanh lượn lờ, thu Phong Phi Vân vào trong.

- Ha ha! Dễ dàng bắt ngươi như thế, quả nhiên là người thô kệch chỉ biết sử dụng man lực.

Luật Tam Xuyên khinh thường cười cười, trên bàn tay ngưng tụ hào quang, thu hồi nho y và nắm trên tay.

Áo trắng như túi, có thể dung nạp thiên địa, thu một người tự nhiên không nói đùa.

Sắc mặt đệ tử Vạn Tượng Tháp khó chịu nổi, Phong Đại Ngưu thua trong tay Luật Tam Xuyên tên chó chết này, ngay cả thân thể cũng bị thu vào trong túi càn khôn nhỏ, chết chắc rồi.

- Oanh!

Áo trắng càn khôn chấn động kịch liệt, bành trướng lớn như một cái đại điện, nó sắp nứt vỡ ra.

Cái thằng này...

Sắc mặt Luật Tam Xuyên đại biến, vội vàng đánh địa ngục hàn băng khí ra, muốn đóng băng túi càn khôn nhưng mà trễ rồi, túi càn khôn bị thanh đồng linh thuyền nứt vỡ, thanh đồng linh thuyền bành trướng tới bảy mươi mét, dài như hai cái đại điện.

Thần Vũ quân Thiên phu trưởng lao tới, trong tay cầm một góc thanh đồng linh thuyền như cầm một tòa núi lớn, trực tiếp đập mạnh vào đỉnh đầu Luật Tam Xuyên, đánh nửa cái đầu Luật Tam Xuyên bay ra ngoài, có một khối sợ trắng bay ra.

Bành!

Luật Tam Xuyên quay năm vòng trong không khí, "Bành" một tiếng lăn trên mặt đất.

- Đánh chết tinh trùng lên não hại đồng môn.

Giọng của Phong Phi Vân như sấm, tiếp tục cầm thanh đồng linh thuyền công kích, Luật Tam Xuyên liều chết chống cự, tế ra năm kiện bảo khí, nhưng bị hào quang của thanh đồng linh thuyền chấn vỡ, hóa thành bột phấn.

Răng rắc!

Luật Tam Xuyên một chân bị đánh gãy tới đùi, bị thanh đồng linh thuyền đánh bay ra ngoài, bọt máu bắn tung tóe lên người của hắn, áo đen trên người bị chấn vỡ thành từng mảnh, giống như hồ điệp bay múa.

- Đánh chết loại nhu nhược đầu nhập vào tà tông.

Thanh đồng linh thuyền khổng lồ, dấu gỉ sét loang lổ đánh xuống lần nữa, đánh cánh tay Luật Tam Xuyên vỡ nát, hóa thành bãi bùn máu trên bả vai.

Luật Tam Xuyên đánh ra chín chưởng Địa Ngục Hàn Băng Sơn, nhưng căn bản không thể ngăn cản thanh đồng linh thuyền, bị nghiền nát dễ dàng.

Thanh đồng linh thuyền thánh uy bực nào, nếu muốn giết hắn chỉ một kích là đủ, nhưng mà Phong Phi Vân không muốn hắn chết dễ dàng như vậy.

- Đừng đánh, van cầu ngươi đừng đánh!

Luật Tam Xuyên đúng là kẻ nhu nhược, bắt đầu cầu khẩn, hoàn toàn không có nửa phần cốt khí của tu tiên giả.

Toàn trường náo động lên, không chỉ có đệ tử Vạn Tượng Tháp xem thường hắn, mà ngay cả đệ tử điện thứ bảy Sâm La Điện cũng không chịu nổi, rất xem thường Luật Tam Xuyên kẻ nhu nhược này.

Đệ tử tà tông cùng hung cực ác, nhưng vẫn là người có cốt khí, giống như Hoàng Đạo Nam, Hắc Phong Nham là thiên kiêu tà tông chết trong tay Phong Phi Vân, cho dù chết cũng không cầu khẩn nửa câu.

Tu tiên giả không chỉ có được ngạo khí, càng có được cốt khí, bằng không bị đánh hai cái liền quỳ trên mặt đất xin tha thứ, vậy tu tiên làm cái gì?

- Ta không đánh, đánh ngươi ta cũng ngại bẩn tay, ta giết con chó ngươi chỉ để biểu diễn thôi.

Phong Phi Vân sát khí đằng đằng, con mắt đỏ lên, thật sự có tâm giết người.

Luật Tam Xuyên tự nhiên cũng cảm nhận được sát khí đậm đặc của hắn, trong lòng biết cho dù cầu khẩn thế nào thì đối phương cũng không buông tha mình, cắn chặt hàm răng, một chân đứng lên, có ý định chiến đầu liều chết.

- Đây là ngươi bức ta, ngươi đi chết đi! Thiêu đốt huyết dịch, lực lượng trời ban.

Vị trí cánh tay đứt của Luật Tam Xuyên có huyết dịch chảy ra như suối, chúng bốc cháy trong không khí, ba trăm ba mươi mệnh huyện mở ra như ba trăm ba mươi vòng xoáy, điên cuồng hấp thu linh khí trong không khí.

- Địa Ngục Hàn Băng Quyết tầng thứ bảy, Địa Ngục Hàn Băng Giới!

Đây là át chủ bài cuối cùng của Luật Tam Xuyên, muốn thiêu đốt một nửa tuổi thọ, tăng thêm một nửa tiềm lực thi triển lực lượng nghịch thiên, Địa Ngục Hàn Băng Giới.

Thiên địa như biến thành thế giới hàn băng, trời là màu xanh, hơn là màu xanh, không khí cũng là màu xanh, còn lơ lửng vô số núi băng lớn, bao phủ toàn bộ Thiên Mai trang viên vào trong, vô số cây mai trong nháy mắt bị băng đông cứng.

Địa Ngục Hàn Băng uy lực còn lớn gấp năm lần Địa Ngục Hàn Băng Sơn.

- Đánh ngươi không có thương lượng!

Toàn thân Phong Phi Vân bị hàn băng đông cứng, trên cánh tay đã kết băng dày đặc, nhưng không thể ngăn cản tâm giết người của hắn, tay cầm thanh đồng linh thuyền đi lên nhanh chóng, Địa Ngục Hàn Băng Giới bị đánh sụp đổ một đám lớn.

Thu hồi thanh đồng linh thuyền, trực tiếp xông vào Địa Ngục Hàn Băng Giới, đi tới nhắc thân thể Luật Tam Xuyên lên sau đó nện mạnh vào đất, thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi chảy dài trên người Phong Phi Vân.

Oanh!

Luật Tam Xuyên bị Phong Phi Vân đập chết trên mặt đất.

Địa Ngục Hàn Băng Giới sụp đổ, lộ ra một nam tử toàn thân đẫm máu, đứng trong gió rét, dáng người to lớn cao ngạo.

Tình cảnh này giống như chiến sĩ đứng thẳng cuối cùng trên chiến trường, trên đất toàn là tử thi, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn không ngã xuống, không người nào có thể ép hắn ngã xuống.

Liễu Thừa Phong là tuyệt đại thiên kiêu, giờ phút này cũng có cảm giác hít thở không thông, cảm giác được áp lực cực lớn, rốt cuộc sát tinh này xuất hiện từ đâu, chẳng lẻ muốn giết hết đệ tử tà tông mới cam tâm?

Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào Thiên phu trưởng trước mặt, trong mắt hiện ra một đạo tinh quang, một màn này làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, chẳng phải lúc đó Phong Phi Vân cũng như vậy, gài bẫy người ta không đền mạng, rất nhiều tuyệt đại thiên tài đều chết trong tay của hắn.

- Phong Đại Ngưu quá trâu bò rồi, ngay cả Luật Tam Xuyên cũng bị hắn đập chết.

Tuy đệ tử Vạn Tượng Tháp đều hy vọng Luật Tam Xuyên chết trong tay Thiên phu trưởng Thần Vũ quân, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh chính thức này, đột nhiên sinh ra không tin, dù sao Luật Tam Xuyên tại Vạn Tượng Tháp danh khí quá lớn, xây dựng ảnh hưởng nhiều năm, hôm nay phơi thây tại chỗ khiến người ta có cảm giác không chân thật.

Nụ cười trên mặt Nạp Lan Tuyết Táng đã sớm biến mất, con mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, xem hắn thành đối thủ đáng sợ, chín chuôi cổ kiếm lơ lửng sau lưng hắn không ngừng run run.

Bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá!

Cửu kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, hóa thành chín bóng kiếm lơ lửng trước mặt Nạp Lan Tuyết Táng, mũi kiếm trực chỉ Phong Phi Vân, vẫn kêu vang "Đăng đăng".

Đây là khi gặp được cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể dẫn phát dị tượng "Cửu Kiếm hộ chủ", ngay cả kiếm cũng cảm nhận uy hiếp, tự động bay ra, thủ hộ chủ nhân.

- Trở về!

Nạp Lan Tuyết Táng quát một tiếng, chín chuôi cổ kiếm giống như hài tử nghe lời quay trở về trong vỏ.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, Nạp Lan Tuyết Táng thật không đơn giản, không ngờ huấn luyện kiếm tới mức độ này, cũng không biết hao phí bao nhiêu công sức mới đạt tới cảnh giới "Luyện kiếm như nô".

Hắn đã là nô lệ của kiếm, mà kiếm cũng là nô lệ của hắn.

Đây là cảnh giới kiếm đạo của cổ kiếm tu, ngay cả rất nhiều Cự Kình cũng chưa chắc tu luyện được như thế.

Nạp Lan Tuyết Táng mới là Thần Cơ đại viên mãn đã đạt twois cảnh giới này, khó trách được xưng là một trong ba người đáng sợ nhất thế hệ trẻ tà tông, ngay cả đệ tử tà tông cũng sợ hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.