Tiểu tà ma thật sự quá tàkhí, tuy tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà làm việc không theo lẽ thường, cườinói giết người càng ngây thơ đơn thuần.
Hiện tại nàng vẫn chỉ là tiểu nha đầu, nếu như lớn lên, chẳng khác gì ma nữ thứ hai.
- Cứu mạng ah! Má ơi, cứu mạng ah! Phong Phi Vân, cứu ta...
Tất Trữ Suất rốt cục cảm giác tử vong uy hiếp, muốn tế huyết nhân thầnbình ra, nhưng hai tay bị tiểu tà ma đánh gãy thành ba bốn khúc, sứclực động nửa ngón tay cũng không có, chớ nói chi là tế huyết nhân thầnbình ra..
- Đây là xương cốt tổ tiên, là ngươi đào trong lăng mộ ra sao?
Phong Phi Vân giận dữ mắng mỏ tiểu tà ma, tổ tiên không thể phạm, đây là nhân tính như thế, tuy Phong Phi Vân chỉ có một nửa linh hồn thuộc vềPhong gia, nhưng lại bị gia chủ Phong gia trục xuất Phong gia, nhưng hắn vẫn không có đi đào xương cốt tổ tiên.
Đào phần mộ tổ tiên và mộ người khác không có gì khác nhau, nhưng đó là vũ nhục tổ tiên..
Tiểu tà ma vốn cũng muốn phá sợ của Tất Trữ Suất ra nhìn xem, nghe đượcPhong Phi Vân nói lời này thì thu tay lại, hai bàn tay nhỏ lau lau quầnáo, con mắt nhìn lên, cười nói:
- Đúng vậy, đường ca, có phải ngươi động tâm với xương cốt tổ tiên không?
- Tổ tiên an nghỉ, hậu nhân khoét xương, loại chuyện này ngươi cũng làm ra được?
Phong Phi Vân không phải một người cổ hủ, nhưng thực sự đã vi phạm nguyên tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745860/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.