Võ tháp có thiên âm quanh quẩn, có đàn tranh gảy nhẹ, ca từ đau thương nói không nên lời, nhân sinh khổ ngắn, hồng nhan bạc đầu.
Phong Phi Vân ở xa xa nghe tiếng ca này cũng đau xót không gọi được tên, khiến tâm thần không kìm được sinh ra si mê, lại kìm lòng được đauthương xuất hiện.
Ca từ này chỉ có hồng nhan mới có thể hát.
Tiếng ca còn đó, tiên âm rải rác.
Két..
Phong Phi Vân đẩy cửa ra, nhìn qua giai nhân bên trong, Nam Cung HồngNhan vẫn ngồi trên giường đá như trước cầm cầm đàn tranh tử mộc trongtay.
Phong Phi Vân bước chân rất nhẹ, không muốn quấy rầy nàng.
Mà nàng cũng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, dường như cũng không biếthắn đã trở về, trong ống tay áo cầm một cây đao đỏ ra, thanh đao ánh lên hào quang đỏ sậm, bàn tay nhỏ nhắn niết nhẹ lên đao, nhẹ nhàng gọt vỏtuyết lê.
Bá! Bá!
Tay nàng nhu nhuận mà hết sức nhỏ, ngón tay trắng như hành tây, hoàn mỹkhông tỳ vết, đao nhỏ sắc bén gọt vỏ tuyết lê lại hết sức ôn nhu, khôngcó chút sát khí nào.
Phong Phi Vân đi tới sau lưng nàng, nhìn qua sợi tóc của nàng, áotrắng bồng bềnh còn mang theo hương thơm, giống như một đóa hoa thuầntrắng làm cho người ta rất muốn nâng lên trong tay.
Trên mặt nàng mang theo một tấm lụa trắng, không thể nhìn ra thần sắccủa nàng hiện tại, nhưng mà ánh mắt của nàng sáng ngời đặc biệt, chẳngkhác gì sao trời.
- Ta trở về!
Phong Phi Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745828/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.