Hắn lúc nói ra bốn chữ "Dámlàm dám chịu" thanh âm hơi cao, khiến Phong Phi Vân có loại cảm giác lạlà, cảm thấy ngữ khí của hắn có chút không đúng.
Mộ Dung Thác kéo lấy thân thể bị thương, từng bước một gian nan đi tớibên người Phong Phi Vân, trên mặt đất để lại một loạt dấu chân huyếtsắc.
Đông!
Hắn lại quật cường quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn chằm chằm vào tháp chủ, cung kính dập đầu một cái, cái trán va đập với mặtđất làm vang lên một tiếng "Đông", tiếp theo liền dập cái thứ hai,"Đông" một tiếng...
Trán của hắn cũng đã bể ra, vết máu thấm ướt mặt đất, nhưng hắn vẫn còn dập đầu, vừa nói:
- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!
Đông!
- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!
Đông!
- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!
...
Linh Bảo tháp chủ đã trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên trang sách cổ kia, nhưng như thế nào cũng không lật trang kế tiếp
Nàng tuy rằng ghét ác như cừu, tính cách cương liệt, nhưng dù sao cũng là một người, càng là một nữ nhân.
Chỉ cần là một nữ nhân vậy thì không tránh khỏi có nhược điểm đa sầu đa cảm.
- Trên đời này hồng nhan khó được, bạn thân càng khó được.
Linh Bảo tháp chủ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một tiếng này càng thêmgià nua, tựa hồ như nghĩ tới khi mình còn trẻ không phải đã từng si mênhư thế? Chấp nhất như thế sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745656/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.