Chương trước
Chương sau
Tiêu Nặc Lan muốn cướp lấy Phỉ thúy Phật châu đơn giản là muốn nhờ phật lực tinh thuần trong phật châu để cho mình phát sinh lần thi biến thứ năm; đồ lục ức vạn sinh linh của Nam Thái phủ tích lũy huyết khí để thi biến ở trong mắt của nàng cùng với cướp lấy Phỉ thúy Phật châu trọng yếu như nhau.

Tất cả đồ vật đều là thứ yếu, chỉ có tu luyện mới thật sự là chuyện trọng yếu, một khỏa đạo tâm kiên trì chưa từng có từ trước đến nay, bất kể là giết người cũng tốt, cứu người cũng được, đạo bất đồng liền có cách đi bất đồng.

Nàng làm như vậy đều là muốn trùng kích đến đỉnh phong của tiên lộ, nhưng mà rất nhiều người đều không hi vọng nàng phát sinh lần thi biến thứ năm, đoạt được Hỗn Nguyên đạo quả, ví như Dương giới chi vương, lại như Âm giới chi mẫu.

...

- Muốn hoàn thành lần thi biến thứ năm chưa hẳn nhất định phải mượn Phỉ thúy Phật châu, Hóa Đạo thạch cũng có thể giúp ngươi ngộ đạo, đủ để thỏa mãn đạo tắc lần thi biến thứ năm!

Phong Phi Vân sợ Tiêu Nặc Lan xuất thủ với Nạp Lan Tuyết Tiên, cho nên vội vàng lên tiếng nói như thế.

Trừ Tửu Nhục hòa thượng ra, căn bản không có bất luận kẻ nào dám mở miệng ở trước mặt Tiêu Nặc Lan, đây là áp chế tuyệt đối của một vị thượng vị giả đối với hạ vị giả, cũng chỉ có linh hồn cường đại của Phong Phi Vân đạt đến loại tình trạng này mới có thể không nhìn áp chế của nàng.

Đầu của Tiêu Nặc Lan vừa chuyển, chăm chú nhìn vào trên người của Phong Phi Vân.

Tất cả mọi người theo đó khẩn trương lên, đây nhưng là nữ ma đã tàn sát hàng ức vạn sinh linh Nam Thái phủ, nàng không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ chỉ sợ đều muốn hủy diệt nửa cái Phong Hỏa liên thành.

Tiêu Nặc Lan chậm rãi vươn ra ngọc thủ mảnh khảnh, một khối đá đỏ ngầu từ lòng bàn tay của nàng di động ra ngoài, giống như con mắt đẹp của nữ nhân.

- Là ngươi giao Hóa Đạo thạch cho ta!

Tiêu Nặc Lan tựa hồ đối với Phong Phi Vân sản sinh ra một tia ấn tượng.

Rất nhiều tu tiên giả cường đại tại tràng cơ hồ đều nghe qua loại linh thạch bài danh đệ thập là Hóa Đạo thạch này, so với Long Linh thạch của Thần Tấn đế cung đều phải trân quý hơn, có thể nói là đệ nhất kỳ bảo của Thần Tấn vương triều.

Mà một kiện Hóa Đạo thạch cư nhiên Phong Phi Vân giao cho nữ ma, quả nhiên không hổ là chó săn trung thực của nữ ma.

Phong Phi Vân không nói.

- Thế nhưng biết rõ lần thi biến thứ năm, vậy thì nên biết trình độ khó khăn của nó, Hóa Đạo thạch cùng Phỉ Thúy phật châu ta đều muốn.

Tiêu Nặc Lan lại không hề nhìn Phong Phi Vân một cái, cũng đem Hóa Đạo thạch thu vào, sau đó từ trên ghế đứng lên.

Nàng vừa đứng lên, nhất thời khiến tất cả mọi người cả kinh lùi về phía sau!

Trong lòng Phong Phi Vân cũng là mạnh mẽ nhảy lên, cũng không phải là sợ nữ ma xuất thủ với hắn, mà là sợ nữ ma xuất thủ với Nạp Lan Tuyết Tiên.

Đúng lúc này một đạo kim quang xuất hiện ở phía sau Phong Phi Vân, Tửu Nhục hòa thượng mang theo Nạp Lan Tuyết Tiên lướt ngang qua, đứng ở phía sau người Phong Phi Vân ba thước.

Trên khuôn mặt tràn đầy dữ tợn kia của Tửu Nhục hòa thượng mang theo nụ cười kỳ dị, Phong Phi Vân bản năng cảm giác được một cỗ không ổn, muốn né tránh nhưng mà lại đã muộn một bước.

Tửu Nhục hòa thượng người này rất không hiền hậu đạp vào lưng hắn một cước, đá hắn về phía Tiêu Nặc Lan, sau đó mang theo Nạp Lan Tuyết Tiên xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt liền chạy ra khỏi Tuyệt Sắc lâu, biến mất ở trong màn đêm, truyền đến tiếng cười lớn thưa thớt:

- Phong thí chủ, cảm ơn ngươi giúp hai người lão nạp thoát thân, nếu như ngươi bỏ mình, lão nạp nhất định sẽ vì ngươi tụng kinh ba ngày, siêu độ... Bảy ngày...

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất!

- Con mẹ nó! Lão tử...

Phong Phi Vân bị tức đến không nhẹ!

Một cước này của Tửu Nhục hòa thượng đạp đến không nhẹ, Phong Phi Vân trực tiếp đụng vào trên người Tiêu Nặc Lan, đụng phải một cái đầy đặn, đầu của hắn thiếu chút nữa liền đụng vào trên mặt Tiêu Nặc Lan, may là ở thời khắc cuối cùng hắn khẽ nghiêng mặt, đầu lúc này mới ngừng lại ở trên vai thơm của t.

Một cái ôm này thật sự là chắc chắn, nếu không phải là trên lồng ngực có hai luồng giảm xóc thì xương sườn của Phong Phi Vân không bị đụng gãy hai cái là không thể.

Tiêu Nặc Lan từ đầu đến cuối thủy chung đều không có nhúc nhích một chút, chỉ là vững vàng đứng ở nơi đó, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích một chút.

Một màn này kinh hãi tất cả mọi người tại tràng, Phong Phi Vân người này lá gan cũng quá lớn rồi, bất quá chỉ là một con chó săn của nữ ma lại dám ôm nữ ma không buông tay.

Rất nhiều người đều đang lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng đều cảm thấy Phong Phi Vân người này quá cố chấp rồi, phong tao đến quá dọa người.

Người khác ở trước mặt nữ ma thở lớn cũng không dám, mà hắn lại dám ôm.

Ngay cả Phong Phi Vân giờ phút này ở trong lòng cũng cho là như thế, cái cằm đặt ở trên vai thơm bên phải của Tiêu Nặc Lan, có thể rõ ràng cảm giác được văn lộ trên áo, thậm chí là nhiệt độ nhàn nhạt từ trên tai cùng má của nàng truyền đến, không phải là nhiệt độ ấm áp mà là nhiệt độ lạnh như băng.

Thân thể của nàng lạnh tựa như băng, căn bản không có nhiệt độ của con người.

Hai tay của Phong Phi Vân động cũng không dám động, liền giữ vững tư thế như vậy, lưng đã bị mồ hôi lạnh khiến cho ướt đẫm, trong lòng không ngừng thì thầm, chết chắc, chết chắc.

- Trời ạ!

Có người rốt cuộc phát ra tiếng sợ hãi than nhè nhẹ, lấy tay che miệng, không thể tin được hết thảy đang phát sinh trước mắt.

Trên mặt La Lâm nhìn thấy có chút cười hả hê, lúc này còn không chết, cho dù ngươi là cẩu nô tài của nữ ma, dám khinh nhờn nữ ma như thế cũng nhất định sẽ bị bầm thây vạn đoạn, thật là báo ứng a!

Cẩu nô tài của nữ ma chết ở trong tay nữ ma, nhất định là chuyện đại khoái nhân tâm.

- Đại... Đại Ngưu, quá bá đạo rồi! Tuyệt đối là người đầu tiên trong thiên hạ dám ôm nữ ma, cho dù chết ở trong tay nữ ma cũng có thể lưu danh thiên cổ!

Lưu Thân Sinh điên cuồng nuốt nước miếng một cái.

Tim của Phong Phi Vân đập vô cùng nhanh, thanh âm tim đập truyền khắp cả Tuyệt Sắc lâu.

- Cho ta!

Tiêu Nặc Lan nói.

- Cái... Cái gì?

Phong Phi Vân như cũ không dám nhúc nhích, lỗ tai nhẹ nhàng đụng với lỗ tai của Tiêu Nặc Lan chung một chỗ, cằm vừa động liền cảm giác cọ xát vào da thịt ở trên bả vai nàng.

- Linh hồn của ngươi!

Tay của Tiêu Nặc Lan chậm rãi nâng lên, năm cái ngón tay mảnh khảnh hướng đầu của Phong Phi Vân ấn tới, tựa hồ thật muốn tiến vào trong đầu hắn, lấy ra linh hồn của hắn.

Nàng đã cảm giác được Phượng Hoàng linh hồn của Phong Phi Vân cường đại có chút quá phận, linh hồn lực so sánh với nàng đều cường đại hơn, nếu như có thể có được Phượng Hoàng linh hồn, như vậy không chỉ có thể đối với tỷ lệ hoàn thành lần thi biến sẽ tăng lên thật lớn, thậm chí có thể trợ giúp nàng hoàn thành lần thi biến thứ sáu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.