Lão vẫn ngồi ở trên lưng sơn dương mà rít tẩu thuốc lá rời, thỉnh thoảng còn đập đập cái tẩu lên trên sừng dê, để hất tàn thuốc xuống trên mặt đất.
Con sơn dương kia trông gầy trơ xương, trông dáng vẻ nó cũng không có một chút nhanh nhẹn hoạt bát nào, thật giống như tùy thời đều sẽ bị lão già đè gục xuống.
- Hai kiện phật bảo nào cơ?
Đông Phương Kính Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
- Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu.
- Hai món phật bảo này không ngờ lại thần kì như thế, cứ thế mà thu hút sáu đại nhân vật cấp bậc Cự Kình đều cùng chạy tới ?
Các tu sĩ cấp bậc cự phách khác đã rất ít xuất hiện đi lại. Cơ hồ mọi người đều đang bế quan tìm hiểu chí lý Tiên Đạo. Nếu mà không có báu vật tuyệt đối thì bọn họ sẽ không xuất thủ.
- Đây chính là điều khá khó lường. Một ngàn tám trăm năm trước, Thương Sinh Tự chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, lịch sử truyền thừa so sánh Thần Tấn Vương Triều còn phải lâu hơn. Thần Tấn Vương Triều còn chưa lập nước thì Thương Sinh Tự cũng đã tồn tại.
- Mỗi một vị trụ trì của Thương Sinh Tự đều là đại hiền giả trong Phật Môn Thần Tấn Vương Triều, tu vi đạt đến hiểu rõ Thiên Nhân. So sánh Cự Kình đều cường đại hơn. Mà Nạp Lan Phật Y chính là áo cà sa của trụ trì, trên bề mặt thấm đượm phật vận các đời trụ trì của Thương Sinh Tự nên đã sớm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745319/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.