Đông Phương Kính Nguyệt đích thật là nổi giận, nếu không thì Phong Đào cũng sẽ không bị nàng tát một cái khiến cho văng ra xa, trực tiếp té xuống nơi tường thành cao trăm trượng.
Một vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia ở trong tay của nàng lại hoàn toàn không có chút sức lực đánh trả, giống như đánh bay một con ruồi vậy, bị một cái tát như trời giáng của nàng cũng không biết là sống hay chết nữa.
Trên bàn tay của nàng hàm chứa thiên đạo văn lý, khiến cho người khác tuyệt đối không cách nào chạy trốn được, cách xa hơn mười mấy dặm cũng có thể đem người khác hành quyết.
Phong Đào hiển nhiên không phải là người yếu, chiến lực có thể so với tu sĩ tiền bối cấp bậc trưởng lão , nhưng mà ở trong tay của nàng lại như một con rối.
Phong Lăng Cơ cũng không đần như Phong Đào vậy, nhãn lực càng thêm lão đạo, thấy được bên hông Đông Phương Kính Nguyệt có treo lệnh bài bạch ngọc Ngân Câu, trong lúc nhất thời sắc mặt cuồng biến, nói:
- Ngươi ... ngươi là hậu duệ quý tộc gia tộc Ngân Câu?
Khó trách cô gái này lại có tu vi cao như thế, khẩu khí to lớn như thế, đúng là người của gia tộc Ngân Câu!
Lệnh bài Bạch Ngọc Ngân Câu cũng không phải là một người bình thường có thể đeo!
Phong Phi Vân thở dài một cái, nói:
- Nàng chính là Tứ tiểu thư của gia tộc Ngân Câu, Đông Phương Kính Nguyệt!
- Nàng chính là Tứ tiểu thư gia tộc Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745258/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.