Phong Dật Chi và hai vị hộ pháp Phong gia kia hiển nhiên cũng được hắn đưa ra khỏi miếu thần.
- Phi Vân, bây giờ hãy cùng ta rời khỏi nơi này, ở đây nguy hiểm vô cùng.
Phong Dật Chi nói.
Nhưng Phong Phi Vật lại chẳng có ý muốn rời đi, thoải mái cười nói:
- Gia gia, còn chưa tìm được Tiên Tuyết thì con sẽ không rời đi.
- Tiên Tuyết cũng vào Thương sinh động phủ?
Phong Dật Chi hỏi.
Phong Phi Vân nhìn về hướng miếu thần, bên trong vẫn tĩnh mịch u ám, từng tòa phật điện, phật tháp cao cao vẫn hiện lên, dù sao thì hắn vẫn cảm thấy Phong Tiên Tuyết đang trốn trong một góc phòng trong tòa phật điện nào đó, ngồi khóc thút thít.
Phong Dật Chi thấy Phong Phi Vân có ý không muốn rời đi, cũng không muốn tiếp tục ép buộc hắn, nói:
- Sau khi tìm được Tiên Tuyết, lập tức quay về Phong gia đó biết chưa.
Phong Dật Chi vội vàng muốn đem những chuyện xảy ra ở nơi này đi bẩm báo với lão tổ Phong gia cho nên nhanh chóng mang theo hai vị hộ pháp rời đi, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
Về phần Đông Phương Kính Nguyệt thì đã sớm không thấy bóng dáng, bản thân cô bị trọng thương, dĩ nhiên là chạy càng xa càng tốt.
Không phải là Phong Phi Vân không muốn rời khỏi chỗ này mà là hắn đi không được!
- Ngươi là con cháu Phong gia?
Tần Minh nghe được cuộc trò chuyện của Phong Dật Chi và Phong Phi Vân nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745231/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.