Chương trước
Chương sau
Nàng xứng đáng là một vị kỳ nữ tử, với tu vi cường đại mạnh mẽ đã chế trụ được độc thi trong người, vẫn có thể lộ ra tâm cao khí ngạo, hừ lạnh nói:

- Phong Phi Vân, không ngờ ngươi còn có thể sử dụng loại thuật kỳ môn độn giáp huyền diệu này, tài hoa của ngươi so với những tài tuấn nghịch thiên trong Phong gia còn mạnh hơn rất nhiều lần, nhưng mà ... chưa từng có một ai ám uy hiếp ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết.

Đông Phương Kính Nguyệt cảm thấy hôm nay mình thật sự đã bị áp bức và lăng nhục quá mức, mà lại bị uy hiếp bởi tên Phong Phi Vân kia, kêu hắn một tiếng "Phong Vân ca ca", đây quả thực ... Điều này làm cho nàng có cảm giác kích động đến buồn nôn.

Nếu như chuyện này truyền đi, nhất định nàng sẽ không có mặt mũi nhìn một ai!

Nàng nhẹ nhàng vung tay một cái, Hạo thiên linh kính vốn bị dính trên vách đá đã bay đến trong tay, một cổ linh khí mạnh mẽ dật xuất trên đầu ngón tay nàng làm cho thần uy của Hạo thiên linh kính bị dẫn động.

Uy lực linh khí hủy thiên diệt địa, một khi dẫn động thì có thể chấn động rung sụp một vùng.

- Người phụ nữ chết bầm này quả nhiên là ăn cháo đá bát mà!

Bỗng nhiên Phong Phi Vân cảm giác được luyện thi tế đàn dưới lòng bàn chân rung động mãnh liệt, dường như 3 vị cổ thi tăng nhân kia muốn phá tế đàn lao ra.

- Tiểu cô nương Đông Phương Kính Nguyệt đừng làm loạn nữa, cổ thi nơi này đã đạt đến trình độ thi biến đệ nhị rồi, luyện thi tế đàn căn bản là không thể luyện hóa được bọn họ, bọn họ đang muốn trùng xuất ra.

Vẻ mặt Phong Phi Vân biến đổi, quả thực là so với trước kia còn trở nên nghiêm trọng hơn!

Hắn vốn cho rằng nơi này chẳng qua chỉ là một chỗ hung sát tuyệt địa, cho dù có cổ thi thi biến cũng chưa chắc không có đường sống, nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ rằng những cổ thi ở nơi này vậy mà đã xảy ra thi biến đệ nhị, đây quả thực là dọa người mà.

Đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì đây?

Tuy là Đông Phương Kính Nguyệt không biết cái gì là thi biến đệ nhị nhưng mà cũng đã nhận ra có điều không ổn, chỉ thấy một tòa luyện thi tế đàn dưới chân Phong Phi Vân đã bắt đầu tan vỡ, từng đường khe hỡ đã nứt ra.

- Má ơi! Chạy trốn đi!

Phong Phi vân liền quay đầu bỏ chạy, toàn bộ linh khí trong người đều được điều động, tốc độ đã đạt đến cực hạn.

"Ầm!"

Phía sau lưng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, 3 vị cổ thi tăng nhân kia đã phá niêm phong mà xông ra ngoài, thi khí trên người càng nồng đậm hơn, cả người cũng đã trở nên đen kịt như than, trong miệng lỉa chỉa đầy răng nanh, bất ngờ khạc ra một mảng lớn thi vụ.

Bọn họ ngửa đầu thét lớn, thanh âm chói tai gay gắt, sau đó lại hướng về phía Đông Phương Kính Nguyệt mà đuổi theo.

Tuy là Đông Phương Kính Nguyệt nắm giữ một món linh khí nhưng lại không cách nào chấn sát được thân thể cổ thi kim cương bất hoại, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh bay bọn họ ra xa, nhưng sau đó thì bọn họ lại lập tức lao vào tấn công.

Cuối cùng nàng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ chạy!

- Đông Phương Kính Nguyệt, ngươi đừng chạy theo ta, ngươi muốn hại chết ta phải không?

Phong Phi Vân chạy trốn thục mạng ở phía trước, vậy mà lại phát hiện Đông Phương Kính Nguyệt đang đuổi theo sau lưng hắn, mà 3 vị tăng nhân cổ thi kia cũng đang hùng hổ, dữ tợn đuổi theo về phía này.

- Phong Phi Vân, nếu như ta chết thì cũng phải kéo ngươi theo đệm lưng!

Độc thi trong người Đông Phương Kính Nguyệt bắt đầu lan tràn, chỗ vết thương bắt đầu chảy ra máu đen làm cho dọc theo đường chạy trốn vết máu vương vãi.

Mà những cổ thi tăng nhân kia khi ngửi được khí tức huyết dịch lại đuổi theo một lạch, hoàn toàn không thể nào bỏ rơi được.

Trong lòng Phong Phi Vân tức giận đến mức chưởi má nó, nhưng lại biết rõ bây giờ dù cho mắng mẹ Đông Phương Kính Nguyệt thì cũng không có tác dụng gì, chỉ có cách nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này mới là việc nên làm.

Trên đường chạy trốn cũng không biết đã chạy qua nơi nào nữa, đường phía trước thì càng lúc càng rộng mở, thật giống như đang đi tới một tòa địa cốc, một hồ nước trong lòng đất hiện ra trước mắt, nước trong hồ kia lại là huyết sắc.

Phong Phi Vân chẳng chút do dự nào liền vọt tới, trên thực tế thì 3 vị cổ thi tăng nhân phía sau thật sự là đuổi theo quá nhanh, cũng không cho phép hắn được chần chừ.

Hắn vốn muốn đạp trên mặt nước mà lướt qua nhưng mà dưới đáy hồ lại có một cổ sức hút cường đại, trực tiếp kéo hắn vào trong hồ nước.

"Phốc!"

Đông Phương Kính Nguyệt cũng theo bước hắn, lọt vào trong hồ máu, trực tiếp nện vào đỉnh đầu Phong Phi Vân, thiếu chút nữa đã làm hắn hôn mê bất tỉnh.

- Mẹ kiếp! Cô nương chết bầm này, ngươi cố ý phải không? Má ơi, lại đuổi tới rồi kìa!

Phong Phi Vân thật vất vả lắm mới có thể nổi lên từ dưới đáy nước, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy 3 cổ thi tăng nhân kia đuổi đến, thân thể bọn họ đều rửa nát phân nửa nhưng lại mặc áo cà sa vàng óng ánh, hướng về phía Phong Phi Vân chụp tới.

Phong Phi Vân vội vàng đạp ở trong nước, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, một tay nắm lấy thắt lưng của Đông Phương Kính Nguyệt đang bơi ở phía sau, tay hắn chợt kéo một cái, cơ thể mượn lực mạnh mẽ thối lui, muốn thoát khỏi cái áo choàng cà sa của những cổ thi tăng nhân đang chụp tới.

Nhưng mà vừa rồi hắn đã dùng sức quá mạnh, chiếc đai lưng bạch ti của Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã bị kéo xuống, toàn bộ thân thể nàng đều bị lộ ra, cặp tuyết lê trắng như tuyết lộ ra một mảng lớn, quảthực là ướt át vô cùng.

Xong rồi, gây họa nữa rồi!

Cô nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này là một người có lòng dạ hết sức hẹp hòi, nhỏ nhen, chẳng qua chỉ uy hiếp nàng gọi hắn một tiếng Phi Vân ca ca mà nàng đã hô hào muốn giết hắn, bây giờ lại tuột cả thắt lưng của nàng ra, nàng còn không phát điên mới là chuyện lạ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.