Chương trước
Chương sau
Hai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy Phong Phi Vân, tựa đầu rồi vùi vào trong lòng hắn, có vẻ thân mật mà lại vừa ngọt ngào, hạnh phúc.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại ngây ngẩn cả người, hắn có chút không thể thích ứng với loại cảm giác ngọt ngào này, tuy là hắn thường xuyên gọi nàng là vợ, nhưng cũng chỉ là những lời nói đùa, nếu như thật sự muốn lấy nàng làm vợ thì hắn biết hắn phải bước qua được một cửa ải.

Bởi vì một Thủy Nguyệt Đình mà đã làm cho hắn mất hết tất cả lòng tin vào nữ nhân!

- Khụ khụ, cái đó ... Muội đã biết rõ đều là chuyện gạt người thì cũng đừng tin làm gì nữa.

Phong Phi Vân vội vàng buông nàng ra, mở chăn rồi bước ra ngoài, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Dù cho đã đứng rất xa nàng nhưng mà tim hắn vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Hắn không sợ nữ nhân giết hắn, hắn chỉ sợ nữ nhân đối tốt với hắn!

Phong Tiên Tuyết nhíu mày một cái, do dự một chút lại nói:

- Thật ra thì tên muội vốn không phải là Phong Tiên Tuyết, nhưng mà sau khi được nghĩa phụ nhận nuôi thì mới đặt tên cho muội là Phong Tiên Tuyết.

Nghĩa phụ của nàng chính là nhị bá Phong Vạn Lý của Phong Phi Vân.

- Vậy lúc trước muội tên là gì? Tại sao lại phải ẩn náu ở Phong gia?

Tâm tư Phong Phi Vân tinh tế vô cùng, rất nhanh liền nghĩ đến một loại khả năng.

Giữa các đại gia tộc thường hay chỉ định quân cờ qua lại, loại quân cờ này thường được ẩn nấp rất kỹ, tác dụng trong tương lai cũng rất lớn, rất dễ nhận thấy Phong Tiên Tuyết chính là một quân cờ mà nhiều năm về trước được sắp xếp nằm vùng ở Phong gia.

Địa vị nàng ở Phong gia càng cao thì việc phát huy tác dụng cũng càng lớn!

Mà nếu muốn leo lên địa vị cao trong Phong gia thì ở Tiềm long đại chiến nhất định phải trổ hết tài năng, vì vậy dĩ nhiên nàng sẽ không từ một thủ đoạn nào để tăng cấp tu vi và thực lực, cho nên nàng mới có thể thuê Đỗ Thủ Cao đánh chết Phong Vũ, cướp đoạt thẻ tre.

Nàng là vì muốn tìm linh tuyền trong Thương sinh động phủ, dùng linh tuyền để cho bản thân được đột phá lần nữa, không lâu sau sẽ ứng đối tại Tiềm Long đại chiến.

Tuy là nàng chỉ nói một câu như thế nhưng mà Phong Phi Vân cũng đã suy đoán được rất là nhiều thứ.

Phong Tiên Tuyết nói:

- Bây giờ muội vẫn không thể nói rõ với huynh được, Phong Phi Vân, huynh có thể đừng ép muội được không?

- Được, ta không ép muội! Muội vẫn cứ là vợ của ta!

Phong Phi Vân cười nói.

Tuy rằng chẳng qua chỉ là một câu nói đùa nhưng mà Phong Tiên Tuyết nghe thấy lại cảm thấy xúc động trong lòng: "Huynh ấy rõ ràng biết âm mưu mình bất chính, thậm chí bất lợi cho Phong gia nhưng vẫn có thể giả vờ cái gì cũng không biết, chẳng lẽ hắn thật sự yêu mến mình hay sao? Nếu không phải là thích mình thì làm sao có thể không màn tới an nguy của gia tộc chứ?"

Càng nghĩ thì mặt Phong Tiên Tuyết càng ửng hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng, ngón tay không ngừng miết trên vạt áo, hận không thể tìm một góc trong phòng để trốn.

"Người này thật sự là oan gia mà, nếu mình thật sự là Phong Tiên Tuyết mình nhất định sẽ lấy huynh ấy, chăm sóc quản lý huynh ấy, làm cho huynh ấy không còn là một kẻ ăn chơi trác tán nữa ... chời ơi, làm sao mà mình lại nghĩ lung tung nhiều quá vậy!"

Mặt nàng càng lúc càng đỏ hơn!

Nàng cũng không biết thật ra Phong Phi Vân từ lâu đã không phải là Phong Phi Vân, đối với gia tộc Phong gia cũng không có lòng trung thành mãnh liệt như thế, nếu như sau này thân phận Phong Tiên Tuyết bị bại lộ, bị Phong gia không dung thứ thì hắn thậm chí có thể đứng về phía của nàng, cùng nàng đối địch với cả Phong gia.

Hắn chỉ quan tâm đến người tốt với hắn, hắn không hề bị trói buộc, hạn chế bởi gia tộc!

Suốt đêm không nói chuyện. Trạm dịch Bạch Mã cũng không có phát sinh thêm sự kiện quái quỷ nào nữa, thật giống như những cái xác khô đêm qua cũng chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Sáng hôm sau, trời vừa sáng, rất nhiều người liền vội vội vàng vàng lên đường, rời khỏi Long Thạch trấn.

Trong những người này, có rất nhiều người lúc đầu đều dự định vào trong Kính Hoàn cổ sơn hiếu kỳ muốn tìm kiếm bảo vật, thu thập khoáng thạch, nhưng mà sau khi trải qua chuyện đêm qua thì những người này không dám bước vào Kính Hoàn sơn dù chỉ là một bước.

Dĩ nhiên cũng không thiếu những người can đảm, họ vẫn không bị những thi linh quỷ quái kia dọa cho khiếp sợ, ngược lại còn muốn đi vào trong hầm mỏ của gia tộc Ngân Câu để dò xét thực hư thế nào, trong lòng luôn hiếu kỳ thật ra thì miếu thờ trong lòng đất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Những người này kết giao cùng lên đường, tu vi mỗi người đều không tầm thường, cũng không đáng sợ.

Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết cũng đã rời khỏi trạm dịch Bạch Mã, lên đường thẳng tiến vào trong Kính Hoàn cổ sơn.

Bởi vì quanh năm các đại gia tộc đều khai thác quặng nên xe cộ đi qua lại cũng rất nhiều lần, điều này tạo thành một con đường mòn bằng phẳng. Cổ xe đồng thần lộc chạy vội trên lối mòn, giống như một cơn thần phong thổi qua, rất nhanh đã vượt qua mặt đám khách tu tiên kia, biến mất trong trừng rậm xanh um tươi tốt.

- Hai người trẻ tuổi này có lá gan thật là lớn, lại dám lên đường một mình.

- Vị thiếu niên kia tu vi cực cao, có thể một chưởng đánh nát cái xác khô tối hôm qua thì người ta dĩ nhiên là tài cao mật lớn rồi!

...

Phong Phi Vân đứng trên trần cổ xe, hai ngọn hỏa diễm trong hai mắt bốc lên, nhìn về Long Thạch trấn đang dần dần lùi ra xa, chỉ còn thấy trong trấn có một luồng khí tượng bay lên không trung, như tinh tú giăng đầy trời.

Ba trăm sáu mươi tinh tú bày ra hình dáng một cái la bàn, bao phủ nửa màn trời.

- Khí tượng Tinh la mạt thế, Đỗ Thủ Cao quả nhiên đã chạy tới Long Thạch trấn, may là tối hôm qua hắn không có đi đến trạm dịch Bạch Mã.

Phong Phi Vân đưa mắt xem khí vận, trong lòng cảm thấy may mắn.

Phong Tiên Tuyết tay cầm xích sắt đen kịt, ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói:

- Huynh vậy mà lại biết xem khí thuật, đây chính là tuyệt hoạt của trí sư và tầm bảo sư đấy!

- À! Nhưng mà nhãn lực không đỉnh mà thôi, không có gì là không thể.

Phong Phi Vân lắc đầu cười nói.

Bây giờ hai người cũng coi là đã hiểu rõ nhau, cũng không giấu giếm tu vi, đêm qua hai người lúng túng cả một đêm, sáng sớm hôm nay một câu cũng không nói với nhau, cho tới bây giờ mới xem như là mở miệng qua lại.

Phong Tiên Tuyết lắc đầu nói:

- Người tu tiên có nhãn lực lợi hại không ít, nhưng mà nhãn lực cũng chia thành rất nhiều loại. Như muội tu luyện Song đồng toái nguyệt kiếm, đó chính là tẩu lực lượng hình. Còn có người ánh mắt chỉ cần liếc một cái là có thể thấy được chuyện xảy ra ngoài ngàn dậm, đây là linh thông hình. Mà có thể xem khí, nhìn thấu, vọng tinh, nhất định là người có đại trí tuệ, chẳng những dựa vào nhãn lực, hơn nữa còn phải dựa vào suy tính của đại não mới có thể làm đến bước này, người như vậy tương đối rất ít, thành tựu tương lai nhất định không thấp.

Nàng hình như đã phát giác ra điều gì không ổn, trừng mắt liếc Phong Phi Vân, nói:

- Huynh có thể nhìn thấu sao?

- Hì hì! Muội nghĩ sao?

Hỏa diễm trong hai mắt Phong Phi Vân nhàn nhạt, vừa đúng lúc nhìn chằm chằm trên người của nàng cười hì hì.

- Không biết xấu hổ!

Kiếm quang trong hai mắt Phong Tiên Tuyết ngưng tự, một đạo ô quang nổ bắn ra, hóa thành một đạo lợi kiếm đâm thẳng vào đôi mắt tà ác của Phong Phi Vân.

"Thình thịch!"

Phong Phi Vân vội vàng nghiêng người tránh khỏi một kiếm nguy hiểm này.

Hắn từ trên trần cổ xe nhảy xuống, ngồi cạnh Phong Tiên Tuyết, hỏa diễm trong hai mắt đã thu liễm, cười nói:

- Muội nghĩ nhiều rồi, mắt ta không nhìn thấu được cái gì hết. Hơn nữa thân thể nữ nhân có sự hấp dẫn rất lớn, nhất định rất huyền bí, nếu như liếc mắt một cái thấy hết sạch thì còn có ý nghĩ gì nữa chứ?

- Vậy huynh cũng đã sớm thấy hết của muội rồi, chẳng phải muội đối với huynh cũng không có sức hút nào hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.