Chương trước
Chương sau
Phong Phi Vân tu luyện chính là "Bất tử phượng hoàng thân", nếu có thể nhận được một giọt linh tuyền thì trình độ tu luyện liền có thể tăng nhanh tốc độ cực đại, nếu có thể tu luyện tới tầng thứ ba hoán huyết, tu vi nhất định cao ca mãnh tiến, đến lúc đó hiển nhiên cũng sẽ không sợ loại người như Đỗ Thủ Cao hay tên yêu nam.

Lúc Phong Vũ phát hiện ra linh tuyền chính là thân thể phàm nhân, nhiều nhất chỉ có thể tiêu hóa một giọt linh tuyền, nếu như uống nhiều nhất định bạo thể mà chết.

Nếu như trên miếng thẻ tre này khắc lại chính là bản đồ Thương sinh động phủ thì nhất định là Phong Vũ muốn chờ lúc tu vi cường đại sẽ đi vào trong đó dùng linh tuyền thối thể, nhưng lại không ngờ để lộ tin tức ra ngoài, ngược lại là rước họa sát sinh vào thân.

Phong Phi Vân đại khái suy đoán ra nguyên nhân hậu quả trong đó, nhưng chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao thì trên thẻ tre rốt cuộc ghi khắc lại có phải là địa mạo Kính Hoàn cổ sơn hay không thì cũng chưa thể xác định được.

"Bành!"

Đột nhiên, cửa chính bị một người dùng một cước đá văng, Phong Tiên Tuyết hung hăng từ bên ngoài đi vào, khẽ quát lên:

- Phong Phi Vân, ngươi và con chó mẹ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phong Tiên Tuyết vốn đã quay về phòng, định bụng sẽ ngồi thiền tu luyện nhưng mà trong lòng càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng vẫn là không nhịn được liền xông qua đây, muốn hỏi rõ ràng chuyện này.

Nếu tiểu tử Phong Phi Vân đã thề muốn thay đổi triệt để thì làm sao có thể đến chỗ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không đem việc này hỏi cho rõ ràng thì nàng không cách nào an tâm mà tu luyện.

Phong Phi Vân vốn đang nghiên cứu thẻ tre, nào ngờ nàng lại đột nhiên xông tới, hắn vội vàng đem thẻ tre nắm ở trong tay rồi đưa vào trong tay áo.

- Khụ khụ! Vợ à, việc này ... mắng chưởi người khác cũng không phải là một thói quen tốt!

Phong Phi Vân cười gượng hai tiếng, thản nhiên nói.

Cái mũi cao của Phong Tiên Tuyết cau lại, đôi môi nhẹ nhàng vểnh lên, đi thẳng tới Phong Phi Vân đang đứng bên cạnh giường, liền nhìn về phía ống tay áo của hắn mà nắm lấy, nói:

- Ngươi vừa mới giấu cái gì vào trong tay áo?

- Sát, cái này đều bị muội nhìn thấy?

Phong Phi Vân tự nhận là mình làm việc không để lại dấu vết, nhưng không nghĩ đã bị nàng nhìn thấy được.

Phong Tiên Tuyết tuy là tuổi không lớn lắm, hơn nữa dáng dấp lại tao nhã nhưng cũng không phải là một người thục nữ, nàng trực tiếp kéo cánh tay của Phong Phi Vân lại, đôi tay nhỏ bé liền hướng vào trong tay áo của hắn sờ soạng.

Tay của nàng ấm áp mà linh hoạt, chạm vào cánh tay của Phong Phi Vân quả thực giống như bị điện giật vậy, làm cho lòng người như phát sinh cờ bay phấp phới.

Tưởng chừng như mất hồn vậy, làm cho trong đầu người ta mơ tưởng viễn vong!

Tuy là cảm thấy rất thích nhưng mà Phong Phi Vân vẫn bắt đầu giãy giụa, giống như bị nàng ooxx vậy, cả kinh kêu lên:

- Không được nha! Vợ à, muội mò ta thật là nhột!

Phong Tiên Tuyết hình như cũng cảm thấy có chút không ổn, trong lúc nhất thời vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng lên, vội vàng buông tay ra nói:

- Vậy tự ngươi móc ra đi, ta cũng không mò nữa!

Nhưng mà lúc nói xong lời này nàng lại hối hận, lời này quả thực càng khiêu khích thần kinh người ta mà.

Phong Phi Vân cười hắc hắc:

- Loại bảo bối này không ngại lấy ra đâu nha! Đừng, đừng … đừng động thủ, ta lấy ra, ta lấy ra là được mà! Quá bạo lực rồi, quá bạo lực rồi!

Phong Tiên Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu, tuổi tác chỉ mới mười bốn, so với Phong Phi Vân còn phải nhỏ hơn ba ngày, hơn nữa hai người từ nhỏ đã chơi đùa cùng với nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai.

Phong Phi Vân đối với nàng vẫn có chút yên tâm, huống chi Phong Tiên Tuyết quanh năm ở trong Tử Tiêu cổ thành, đối với địa mạo xung quanh cũng có nhiều quen thuộc, hoặc là nàng có thể nhận ra được vị trí địa mạo trên thẻ tre này cũng nên.

Nếu như trên thẻ tre ghi chép lại vị trí thật sự có linh tuyền, Phong Phi Vân cũng không ngại tặng nàng hai giọt.

Phía trên miếng thẻ tre phác họa đạo đạo hoành hác, tựa như sơn xuyên, tựa như hà đồ, tựa như cấm cốc, tựa như tuyệt nhai, ghi chép lại chính là một nơi địa mạo nguyên thủy làm cho người ta cảm giác huyền bí vô hạn.

Phong Tiên Tuyết cầm thẻ tre, cẩn thận quan sát, đôi mỹ ngâu căn bản cũng không chớp động, thật giống như đang lặng lẽ ghi nhớ vết tích trên bản đồ, nhưng giữa hai lông mày của nàng thỉnh thoảng hơi nhíu lại, dễ nhận thấy hoa văn khắc trên thẻ tre thực sự quá mức phức tạp, rất khó đi qua đại não của con người để ghi nhớ kỹ càng.

- Muội có biết xung quanh Tử Tiêu cổ thành có nơi nào có địa mạo như vậy không?

Phong Phi Vân chắm chú nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tựa như muốn từ trong mắt nàng nhìn ra chút gì vậy.

Càng nhớ lại hoa văn khắc trên thẻ tre nàng càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, giống như muốn vỡ ra vậy, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì, không dám nhìn thêm một chút nào nữa hết.

Hoa văn khắc trên này tuyệt đối không thể ghi nhớ lại trong đầu!

- Trên thẻ tre ghi chép rất nhiều nơi tuyệt nhai kỳ sơn, lại có đại hà thâm cốc, nhưng thật ra có phần giống như Kính Hoàn Sơn cách đây tám trăm dặm, nhưng mà Kính Hoàn cổ sơn âm u nguyên thủy, kéo dài liên miên cả ngàn dặm, trên thẻ tre này chẳng qua cũng chỉ ghi chép một góc trong đó, nếu muốn tìm ra góc này ở trong thâm sơn rừng rậm thì quả thực còn khó hơn lên trời.

Phong Tiên Tuyết lại nói:

- Hơn nữa, chẳng qua cũng là ta suy đoán đó có thể là Kính Hoàn cổ sơn mà thôi, căn bản cũng không thể xác định một góc địa mạo ghi chép trên thẻ tre chính là chỗ đó. Dù sao thiên hạ to lớn, cũng không phải chỉ có một góc Kính Hoàn cổ sơn này.

Phong Phi Vân cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng đã khẳng định đó nhất định chính là Kính Hoàn cổ sơn không thể nghi ngờ gì hơn, đoạt lấy thẻ tre lại, nhét vào trong ngực, nói:

- Kính Hoàn cổ sơn ở hướng nào của Tử tiêu cổ thành?

- Hướng Tây Bắc, thị trấn Long Thạch.

Phong Tiên Tuyết nói:

- Bây giờ ngươi sẽ đi tới Kính Hoàn cổ sơn?

- Làm sao có thể, bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt vẫn còn đang ở Tử Tiêu cổ thành, nếu như ta rời khỏi Tiềm long biệt viện thì dám chắc sẽ bị nàng ấy để mắt tới, đến lúc đó không chết trong tay nàng ta mới là chuyện lạ. Tối hôm qua lại bị hai con chó điên kia đuổi quá chừng, chân tay mệt mỏi mềm nhũn hết cả, bây giờ ta phải ngủ một giấc thật ngon trước đã, vợ à, vợ có muốn ngủ chung với ta không hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.