Chương trước
Chương sau
Xung quanh con mắt Cảnh Phong đại trí sư tạo ra từng đường nếp nhăn, tuy là nhìn như tuổi già sức yếu nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sự thâm thúy mênh mông bất ngờ.

Hắn đứng ở sau lưng của Phong Phi Vân.

Hình như hắn đã đứng yên ở nơi này thật lâu rồi, trên mặt trước sau đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Cái lão già này suy cho cùng là người hay quỷ chứ, bước đi lại có thể không hề có tiếng động!

- Hì hì!

Phong Phi Vân cười gượng hai tiếng.

- Đông Phương Kính Nguyệt xem mạng người như cỏ rác, tiền bối người không đi quản hay sao?

Cảnh Phong đại trí sư hơi lắc đầu, cười nói:

- Trong thiên hạ vẫn không thể có người nào có thể lừa gạt được ta, ở trước mặt ta lại trợn mắt mà nói dối thì thật là không nên. Nói cho ta biết, Thiên Vu thần nữa ở chỗ nào?

Trí tuệ của Cảnh Phong đại trí sư cực cao, hiểu rõ mọi chuyện tận chân tơ kẻ tóc, những trò bịp này của Phong Phi Vân có thể lừa được những người chiến sĩ cổ cương kia nhưng không thể lừa được hắn.

- Thiên Vu thần nữ? Người đó là ai vậy?

Phong Phi Vân đầu óc mơ hồ, trong đầu tràn đầy nghi vấn.

Đây cũng không phải là do hắn cố ý giả vờ, hắn thật sự là chưa từng nghe ai nói đến Thiên Vu thần nữ cả, nhưng nhìn vẻ mặt lão đầu này lại tràn đầy tự tin, hình như là rất nghiêm túc.

Cảnh Phong đại trí sư nhíu mày một cái, lại lần nữa quan sát Phong Phi Vân rồi từ từ nói:

- Trong người ta cảm ứng được khí tức của Thiên Vu thần nữ, ngươi rõ ràng là đã từng tiếp xúc với nàng. Ngươi tới từ thành Linh Châu?

- Không sai!

Phong Phi Vân nói.

- Vậy ngươi cũng có biết một thiếu nữ vừa tròn mười bốn tuổi hay không?

Cảnh Phong đại trí sư hơi lộ ra sự khẩn trương nói.

- Việc này ...

Phong Phi Vân ở thành Linh Châu đúng là có biết thiếu nữ nhưng lại biết không hề ít, hơn nữa tuyệt đại đa số đều từ mười bốn đến mười tám tuổi, với lại ... khụ khụ, phần nhiều đều từng bị hắn cưỡng ép chiếm đoạt qua, đều tồn tại cảm xúc tình một đêm mạnh mẽ khó mà quên được.

Ít nhất Phong Phi Vân cho là như vậy còn về phần những thiếu nữ kia cảm nhận như thế nào thì hắn cũng không biết.

Nếu như trong này thật sự có một thiếu nữ là Thiên Vu thần nữ, như vậy thì dám chắc đã bị hắn dùng thủ đoạn thâm độc mà chiếm đoạt, trời ơi, chẳng phải hắn đã cùng Thiên Vu thần nữ XXOO hay sao, thế này là nguy rồi, nếu không bị toàn bộ tộc người cổ cương truy sát mới là chuyện lạ à nha.

Biểu cảm trên mặt của Phong Phi Vân không ngừng biến đổi, càng ngày càng trở nên khó coi, ôm ắp trong lòng sẽ gặp may mắn, cuối cùng khó khăn mới nói được:

- Chuyện kể về nguồn gốc của Thiên Vu thần nữ rốt cuộc là như thế nào?

Cảnh Phong đại trí sư cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của Phong Phi Vân, sau đó nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc trắng, thở dài nói:

- Thiên Vu thần nữ chính là con gái của Thiên Vu đại thần, vòng tuổi một vạn năm sẽ chuyển thế trở về một lần, Thiên Vu thần nữ một khi giáng thế như vậy thì lại đại diện cho "Vu Điển" cùng với Thiên Vu thần thụ ra đời.

- Thiên Vu Thần Nữ đem hết thảy ba bộ cổ cương lớn thống nhất lại, trở thành thủ lĩnh chí cao của toàn bộ cổ cương tộc.

- Mười ngày trước Thiên Vu thần nữ đã thức tỉnh, Thiên Vu thần nữ cuối cùng cũng đã hạ xuống lần nữa, tộc nhân bọn ta hiển nhiên có nghĩa vụ với trách nhiệm nghênh hồi Thần nữ trở về.

Trên mặt của Cảnh Phong đại trí sư tràn đầy hào quang của sự thành tín, thật giống như xem nàng là một thần linh thật sự vậy.

Đây chính là tín ngưỡng, tín ngưỡng tồn tại trong lòng mỗi một người cổ cương.

Nhưng mà sau khi Phong Phi Vân nghe được mấy cái này thì cả người đổ mồ hôi lạnh, một Đông Phương Kính Nguyệt truy sát, hắn đã lên trời không có đường mà xuống đất cũng không có cửa, nếu lại tăng thêm những tu sĩ cường đại của cổ cương tộc thì hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng được.

Thiên Vu thần nữ này cũng xúi quẩy quá đi chứ, Thiên Vu thần thụ trong cơ thể vậy mà lại bị tên hèn hạ Phong Phi Vân chà đạp, quả thực là đau buồn quá đi! Trong lòng Phong Phi Vân không ngừng than vãn.

Tuy là Phong thiếu gia đều làm chuyện tốt nhưng nói đến bản chất thì tự mình cũng không thể thoát khỏi liên quan.

- Khụ khụ! Tôi trước giờ đều không biết ai là Thiên Vu thần nữ.

Vừa dứt lời, Phong Phi Vân liền một chưởng đạp trên mặt đất, thân hình bay lên, bàn chân hung hăng đạp một cái, liền muốn bay vút ra ngoài.

Lúc này không trốn thì còn đợi lúc nào.

Chỉ cần trốn ra khỏi Hồng nha phi hạm, nhảy vào trong dòng nước sông đang chảy cuồn cuộn, chìm vào tít dưới đáy sông thì dù cho đại trí sư Cảnh Phong có cao thâm đến đâu cũng chưa chắc có thể dễ dàng bắt hắn trở lại.

Trên mặt Cảnh Phong đại trí sư từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười chúm chím, thấy Phong Phi Vân chạy trốn lại càng có thêm sự khẳng định trong lòng, hắn thật sự là đã thấy qua Thiên Vu thần nữ, chỉ cần bắt hắt trở lại rồi để cho hắn dẫn đường thì chắc chắn có thể tìm được Thiên Vu thần nữ trong thời gian ngắn nhất.

"Vù vù!"

Hắc bào của Cảnh Phong đại trí sư nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi xòe bàn tay ra biến thành một thủ ảnh thật to, một tay muốn tóm gọn Phong Phi Vân từ trên trời lại.

Khí tức thủ ảnh bao vây khắp trời đất, cắt đứt linh khí thì toàn bộ màn trời thật giống như đều bị sụp đổ xuống vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.