Vẻ mặt Tam gia cứng đờ, cười một tiếng lạnh lùng:
- Hắn còn nói với ngươi hắn muốn tới mừng thọ ta đúng không?
- Tam gia, người cũng biết sao?
Ngô lão đại lấy làm ngạc nhiên.
Tam gia nói:
- Toàn bộ Linh Châu thành này, nơi mà con mắt của ta không thấy được đúng là rất ít. Đừng quỳ nữa, đứng lên đi! Phong Phi Vân đích thật là có phần hơi cổ quái, hơn nữa lại còn học được tu luyện, chẳng lẽ là Phong Vạn Bằng truyền "Đại phong kình" cho hắn?
Đôi mắt già dặn của hắn tràn đầy sâu xa, hình như đang suy xét chuyện gì đó.
Ngô lão đại từ dưới đất bò dậy, ánh mắt âm trầm nói:
- Nếu như là Tam gia ra tay, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết tên tiểu tử Phong Phi Vân này.
Tam gia lạnh lùng trừng mắt, liếc hắn một cái, ánh mắt kia thật sự làm cho người ta sợ hãi hết sức, làm cho trong lòng Ngô lão đại run lên, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, lẽ nào mình nói gì sai sao?
Tam gia thu ánh mắt lại, hừ lạnh một tiếng:
- Ba năm trước Phong Vạn Bằng đã luyện đến tầng thứ năm của "Đại phong kình", đạt tới trung kỳ của tiên căn, con cháu đời thứ tư của Phong gia mà tu vi như thế thì coi như là siêu quần bạt tụy (nổi bật) rồi, nếu như là ta ra tay thì cũng không nắm chắc được phần thắng tuyệt đối, huống chi bên cạnh hắn còn có một Lưu lão đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745051/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.