Ngô lão đại nhếch mép, đưa tay vuốt chòm râu cười nói:
- La lão hán, thật ra năm trăm đồng cũng không phải là nhiều, nếu đem cháu gái của nhà ngươi bán cho Hạnh Hoa lâu ít ra cũng đáng ba vạn đồng…
Không đợi Ngô lão đại nói xong, La lão hán khụy xuống quỳ ngay trên mặt đất ôm lấy chân hắn van nài:
- Ngô gia, chuyện này xin người chớ đem ra đùa, Ngọc nhi mới mười bốn tuổi, không thể bán, trăm ngàn lần không thể bán.
La lão hán chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng trong xã hội, không có thế lực cũng như thực lực, trừ việc quỳ xuống cầu khẩn, lão cũng không còn cách nào để cứu cháu gái của mình.
Ngô lão đại hừ lạnh một tiếng, tung một cước hất La lão bay ra ngoài sau đó vội vàng đi tới quán trà tìm kiếm Xích Mục tinh kim thú. Ngay lúc này, Ngọc nhi từ trong quán trà lao ra, ném nén vàng to bằng nửa nắm tay về hướng Ngô lão đại.
- Tiền đây, ngươi cầm lấy, không cho phép ngươi khinh dễ ông nội ta.
Ngọc Nhi chạy vội lại đỡ La lão hán lên.
“Ba”. Nén vàng rơi trên mặt đất, lăn tới trước chân Ngô lão đại, một nén vàng ấy tương đương với một vạn đồng, so với năm trăm đồng kia hẳn là quá nhiều, hoàn toàn đủ cho hai năm thuế đất. Ngô lão đại nhặt nén vàng lên, tay sờ nắn, sắc mặt có phần kinh ngạc, đây đúng là vàng thật. Nhưng là nàng lấy đâu ra vàng?
- Ngươi cho rằng đưa tiền là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745047/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.