Các nàng đều ra sức cầu xin Phong Phi Vân, thật giống như rất sợ thiếu gia này sẽ châm lửa đốt cả thư các.
Tuy rằng các nàng đều ra vẻ cung kính với Phong Phi Vân thế nhưng căn bản trong lòng lại coi thường hắn, xem hắn chẳng qua là một người ngu ngốc, bất tài, văn bất tài văn, võ bất tài võ, nếu không phải có người cha là thành chủ thì người như thế này ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng.
Trước đây Phong Phi Vân tuy là một chữ bẻ đôi cũng không biết, thế nhưng bây giờ lại không phải như vậy, mặc dù không thể nói là học phú ngũ xa, thế nhưng dù sao cũng sống hơn một nghìn năm, học thức gom góp lại cũng tương đối đáng sợ, căn bản những thứ này không thể so sánh như người thường học mười mấy năm được.
- Nói như vậy, chỉ cần là ta biết chữ thì có thể ở lại chỗ này?
Thị lực của Phong Phi Vân vô cùng thông minh lanh lợi, dĩ nhiên là liếc mắt liền nhận ra ngay trong lòng bốn tên nha hoàn này có ý xem thường mình.
- Nếu thật thiếu gia biết chữ, lão gia vui mừng còn không kịp, dĩ nhiên là có thể ở lại thư các, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, chỉ là ... Thiếu gia ngay cả tên mình cũng không biết viết ...
Khuôn mặt bốn người nha hoàn xinh đẹp cùng lúc nở nụ cười.
Phong Phi Vân tùy ý từ trên giá sách cầm lên một quyển cổ tịch (sách cổ) bìa cứng, chỉ thấy trên bề mặt ba chữ viết cứng cáp, có lực, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/104369/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.