Thấy mọi việc đã nằm trong tầm kiểm soát, tôi cứ vậy xụi lơ trong vòng tay ấm áp vững chãi của ai đó, khi thức khi tỉnh chập chờn, chỉ mơ hồ biết mình đã được đưa đi bệnh viện và làm vài bước kiểm tra cần thiết.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cạnh giường là chị y tá với vẻ mặt cáu kỉnh: "Anh gì ơi, không được nằm lên giường bệnh nhân. Dậy đi anh ơi, anh cũng là bệnh nhân nhưng anh về giường của anh nằm giúp tôi với, tôi yêu cầu anh trở về giường bệnh của anh ngay."
Tôi mơ hồ mở mắt, phát hiện tư thế nằm của mình không đúng lắm, cảm thấy nằm giường mà như bị người ta trói lại vậy.
Cố gắng trở mình, lúc này tôi mới phát hiện anh Ngủ Yên đang nằm ngay sau lưng, dùng cả tứ chi của anh ta cuốn chặt lấy tôi như thủ môn ôm bóng, tôi... khó thở quá...
Tôi xoay người nhìn anh Ngủ Yên, nhỏ giọng gọi: "Anh Nguyên... dậy đi y tá gọi kìa."
Lúc này anh Ngủ Yên mới tỉnh.
Bốn mắt chạm nhau, anh Ngủ Yên vừa thấy tôi lập tức tỉnh ngủ, ôn tồn hỏi: "Em có đau mệt chỗ nào không?"
Y tá thấy vậy chen ngang: "Anh Đặng Nhật Nguyên về giường bệnh đi ạ. Một giường bệnh chỉ một người nằm thôi. Anh vui lòng tuân thủ nội quy ạ."
Anh Ngủ Yên bị giục mãi cuối cùng cũng chịu buông tôi ra để sang giường bên cạnh nằm. Tôi nhìn quanh thấy nơi này là phòng bệnh hai giường, trông sạch mới hiện đại và đầy đủ tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-ngu-yen/3450368/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.