Tôi chỉ chọn vài bộ quần áo trong cửa hàng đủ để ở nhờ trong khoảng thời gian thương lượng với chủ nhà. Cái tên chủ nhà mới kia cực kỳ dở hơi và vô lý, giải thích và thuyết phục thế nào đi chăng nữa thì hắn ta cũng bỏ ngoài tai, một mực nói không. Mãi tôi mới thuyết phục được hắn ta gặp mặt trực tiếp vào tuần sau để trao đổi.
Lúc tôi chuẩn bị mang ra quầy thu ngân, anh Ngủ Yên liền cản tôi lại, bỏ vào trong thêm một đống quần áo váy vóc rồi mới để tôi cầm đi, còn anh ta cầm sẵn ví chỉ đợi thanh toán.
Thật ra tôi đã có điện thoại để vào được các app ngân hàng, nhưng anh Ngủ Yên lấy lý do muốn báo đáp tôi nên tranh thanh toán. Dù việc để người khác trả tiền cho mình khiến tôi không quen nhưng nghe anh ta nói vậy tôi mới nghĩ tới số tiền bao nuôi anh ta ngày xưa, tự nhiên cảm thấy cũng hơi xót nên gật đầu đồng ý.
Sau đó cả hai đi siêu thị mua thêm một vài vật dụng sinh hoạt cá nhân anh ta vẫn trả tiền như vậy, sau đó đưa đi ăn trưa ở nhà hàng cũng thế... cảm giác được người khác trả tiền cho cứ như vậy được tôi tiếp thu một cách từ từ.
Dù không muốn dây dưa với anh ta nhưng tôi bắt đầu thấy vận mệnh như đang trêu đùa tôi vậy.
Lúc về đến căn hộ tôi hỏi anh Ngủ Yên: "Phòng cho khách của anh ở đâu? Để em đi dọn."
"Em dọn làm gì?"
"Em ở nhờ nhà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-ngu-yen/3450336/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.