Trên đường về tôi thoáng tưởng tượng việc lúc mở cửa thấy nhà của mình thấy đồ đạc bên trong đã bị Ngủ Yên khuân đi hết. Tôi cũng không biết bản thân nghĩ gì mà lại để một người lạ nhặt ngoài đường ở nhà mình, nhưng không sao, nói gì thì nói, nhà tôi làm gì có thứ gì giá trị để mà bán. Thứ dễ bê như ti vi hoàn toàn không có, tủ lạnh máy giặt thì quá nặng, chắc chỉ còn lò vi sóng và nồi chiên không dầu là bê được. Mà kẻ dám rút tập tiền trong ví ra đưa tôi như vậy không hèn đến nỗi bê nồi chiên không dầu của tôi đi bán đâu nhỉ.
Hôm đó tôi cất tập tiền có khá nhiều mệnh giá lẫn lộn của anh ta trong túi quần, lúc về để trong ngăn kéo chưa buồn đếm lại xem chỗ đó được bao nhiêu.
Khi về thấy đồ đạc còn nguyên, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nhận ra cũng chẳng thấy Ngủ Yên đâu. Tôi không nghĩ anh ta chạy đi đâu được vì trước khi đi tôi khóa cổng mà? – À thì khóa cổng là biện pháp để tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ không bê nồi chiên không dầu của tôi đi bán.
Vậy là tôi lục tìm trong tủ quần áo, nhà vệ sinh, phòng bếp, vậy mà cũng không thấy. Cuối cùng tôi chạy lên sân thượng, phát hiện anh ta đang nằm dài trên ghế, mắt nhắm nghiền có vẻ rất hưởng thụ. Lúc này đang là buổi chiều, nắng hạ dần tắt, ánh hoàng hôn phủ xuống toàn bộ cơ thể của anh ta khiến tôi có chút ảo giác về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-ngu-yen/3450314/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.