Con xe bạt không biết xấu hổ
......
Còn chưa bước tới trước xưởng thép, bỗng có hai người phụ nữ nhiệt tình đón tiếp cô, kéo chiếc túi hành lý từ tay cô, cười nói với chất giọng ồm ồm: "Thầy thuốc mát tay từ thành phố đến phải không?"
Ở Ma Tử Lĩnh, ai cũng gọi "giỏi" là "mát tay", gọi "bác sĩ" là "thầy thuốc".
*Chú ý: Để phù hợp với bối cảnh của ngôn ngữ đích, để phù hợp với thói quen đọc của độc giả, tui vẫn giữ nguyên từ "bác sĩ".
Hai người phụ nữ thoạt nhìn đã khá lớn tuổi, vân da cá trên mặt xếp chồng lên nhau những mấy tầng.
Một người mặc áo xanh, một người mặc áo đỏ, cùng kiểu áo hoạ tiết hoa lá bình thường của một gia đình nông dân, nhưng khắp người lấm lem những lớp than bẩn, bôi lên người, khiến chiếc áo cũng trở nên ố vàng.
Mái tóc họ tết gọn gàng, nhưng dù có chải chuốt kỹ càng đến mấy cũng không thể làm đen mái tóc vàng úa như mầm đậu nành. Nếu các cô gái thành thị suốt ngày lui tới vũ trường hoạ quán nhìn thấy, chắc hẳn sẽ nói đầu họ cứ như đội đầy rơm.
"Tôi họ Lan, mới tốt nghiệp, không thể nói là mát tay." Lan Thiện Văn khiêm tốn đáp.
Trước khi đến đây, cô đã hỏi những người làm việc từ Ma Tử Lĩnh trở về, học được một vài từ tiếng địa phương, giờ cô đã có thể hiểu một ít những gì họ nói.
"Mấy người thành phố đều da mặt mỏng, khen mấy câu mà như lừa gạt." Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852723/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.