Người khác cười, chỉ đơn giản là họ cười,
Bác sĩ Lan cười, chính là chết người!
......
Trong xưởng thép nhiều công nhân nam, công nhân nữ cũng nhiều không kém.
Thể lực công nhân nữ không thể cường tráng bằng công nhân nam, không thể dội một chậu nước lạnh giữa mùa đông băng giá mà không hề hấn gì.
Mặc dù hầu hết công nhân nữ trong xưởng thép đều là nông dân địa phương không thể tiếp tục trồng trọt, nhưng những người phụ nữ nông dân đến đây kiếm kế sinh nhai cùng phụ huynh và chồng, vẫn là phụ nữ.
Đã là người thì không thể tránh khỏi bệnh tật, huống chi là những người phụ nữ trời sinh yếu mềm.
Vì vậy, theo chỉ thị của xưởng trưởng, hai nữ bác sĩ duy nhất trong xưởng thép là Lan Thiện Văn và Ngô Tụng Trúc sẽ phụ trách toàn bộ vấn đề bệnh tật của phụ nữ ở đây.
Những người trẻ có thể lết cái thân ốm yếu đến chỗ họ cầu y vấn dược, nhưng những phụ nữ ở tuổi ngũ tuần, sáu mươi thì không chịu nổi. Bệnh tật chồng chất như núi, nói nằm xuống là nằm xuống.
Bó tay, chỉ còn cách người nhà họ nhanh chóng chạy đến chỗ họ xin thuốc. Dù có tệ đến đâu, cô và Ngô Tụng Trúc chỉ có thể bàn nhau để một người đi khám và một người túc trực trong phòng, nhỡ như lại có người lại đến khám.
Đêm hôm đó, vợ của ông gác cổng sống ở ngôi nhà nhà phía tây nam của xưởng thép ngã bệnh, ông già chạy hồng hộc đến phòng của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852702/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.