Muốn lưu manh sao?
......
Tuyết rơi dày và trời rất lạnh.
Ngay cả khi trước người đang được ngọn lửa sưởi ấm, trên thân vẫn đang mặc áo khoác của bác sĩ, vẫn không thể xoá nhoà cái lạnh thấu xương.
Cứ như cái lạnh toát ra từ tận cuống tim, lan rộng khắp thân thể cô.
Răng cô run lập cập vì lạnh, nói năng không còn lưu loát.
Lan Thiện Văn đã gọi cô ba lần, sau khi cô không nghe rõ, bác sĩ trở nên thận trọng hơn.
Nương theo ánh lửa, Lan Thiện Văn quan sát kỹ khuôn mặt cô, chợt phát hiện mặt cô đỏ bừng.
Đây hiển nhiên là một cơn sốt.
"Đồng chí Úc, đồng chí Úc... Tuyền Thu, Tuyền Thu, em chóng mặt sao?"
Do dự bước đến bên cạnh cô, bác sĩ quỳ xuống, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi cô: "Tuyền Thu, em có chóng mặt không?"
"Chóng mặt cái gì, tôi không chóng mặt. Người ta nói, ngồi xe ô tô mới chóng mặt." Úc Tuyền Thu đáp lại Lan Thiện Văn với một nụ cười ngốc nghếch, tiếp tục quấn chiếc áo khoác của cô mà rùng mình vì lạnh.
Quần áo của Úc Tuyền Thu đều bị tuyết làm ướt sũng, nội y cũng cởi sạch sẽ, chỉ choàng lên thân chiếc áo ngoài, thảo nào cô bị sốt.
Nhưng chỗ này không có thuốc, nếu nhóm Song Niên không tìm thấy bọn họ thì phải làm sao?
Lan Thiện Văn lo lắng nghĩ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Úc Tuyền Thu, vươn tay muốn áp lên trán cô.
"Ui..." Nóng quá!
Đây rõ ràng không chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852692/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.