(Chương bị khoá, không có tiêu đề)
......
Cô luôn là người dám nghĩ dám làm.
Bị ham muốn trong lòng thôi thúc, cô không thể không vứt bỏ cảm giác nhục nhã cùng chiếc đèn dầu được ông nội để lại xuống đất, trong đêm khuya thanh vắng, cô ôm chặt bác sĩ như con bạch tuộc.
Mũi của cô sắp bị đóng băng, bác sĩ cũng không khá hơn là bao. Khi cô ôm bác sĩ, trên người bác sĩ đều là băng, lạnh đến mức khiến cô rùng mình.
Cùng lúc đó, mùi thuốc thơm mát khiến người ta mê say không ngừng tỏa ra từ người bác sĩ.
Mùi thuốc thơm đến nỗi cô có thể ôm chặt bác sĩ và chết cóng trong màn đêm.
Nếu khi chết đi có thể được ở bên bác sĩ, cô nguyện xuống địa ngục chịu cảnh bị băm thành trăm nghìn mảnh và bị cháy trong chảo dầu.
Nhưng nếu chết, mẹ cô và con gái cô phải làm sao đây? Người cha người mẹ mà bác sĩ luôn nhớ nhung sẽ phải làm sao đây?
Vì vậy, cái chết này cũng là điều không thể.
Lặng lẽ trong đêm, ôm nữ bác sĩ, không nói một lời.
Do dự mãi, bác sĩ chậm rãi đưa hai tay ôm lại cô, cũng không nói gì.
Trong đêm tối, họ chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ của nhau, xen lẫn với tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch" vang vọng không biết là của cô hay của bác sĩ.
Khoảng lặng ăn ý kéo dài thật lâu trước khi cô thở ra một hơi nóng, và nói: "Lan Thiện Văn, có phải tôi nợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852669/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.