Sao chị vẫn ở đây?
......
Trên đầu, trên người bác sĩ đều là hoa tuyết. Đến cả đôi lông mày thanh tú của bác sĩ cũng đọng vài bông tuyết, đôi môi tái nhợt vì lạnh.
Sao bác sĩ vẫn ở đây? Bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, bác sĩ không biết nấp đi sao?
Úc Tuyền Thu đau lòng khép đầu ngón tay lại, gạt đi những bông tuyết sắp tan trên lông mày của bác sĩ, trách bác sĩ: "Đồ ngốc, không lạnh sao?"
Đôi môi tím tái đen vì cóng của bác sĩ mấp máy lên xuống, nhìn cô, trong mắt như có sương mù mờ mịt.
Thật lâu sau, bác sĩ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với cô: "Lên đi, tôi cõng em."
"Sao chị cõng được tôi." Úc Tuyền Thu không lên, sợ đè bẹp bác sĩ, lắc đầu từ chối: "Hơn nữa, chị cõng tôi đi đâu?"
"Xe lăn ở đằng kia, tôi cõng em đến đó."
Đang yên đang lành, cứ nhất quyết muốn cõng cô làm gì? Chẳng phải chỉ cần đẩy xe lăn đến đây là được sao?
Úc Tuyền Thu vẫn lắc đầu: "Chị đẩy xe lăn qua đây đi, chị không phải đàn ông, không có sức, sao cõng được tôi?"
Bác sĩ lại nhìn cô, trong ánh mắt dâng lên một cảm xúc không thể gọi tên, trong trẻo đến mức thu hết bóng hình cô vào tầm mắt.
Trước khi Úc Tuyền Thu kịp hiểu hàm ý ẩn trong đó, bác sĩ đã nói với giọng khàn khàn: "Vậy em đợi ở đây, tôi đẩy xe lăn qua... Em đừng cựa quậy."
"Được." Úc Tuyền Thu nhanh chóng đồng ý, quá vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852659/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.