Trong giọng nói ấm áp có chút gấp gáp kèm tiếng thở gấp, bác sĩ vỗ nhẹ lưng cô, gắt gao ôm cô vào lòng, ôm chặt đến mức cô cảm thấy hơi thở mình tắc nghẹn, chỉ khi đó bác sĩ mới lưu luyến tách cô ra một chút, chạm lên mặt cô, vội hỏi cô bằng giọng nói nghẹn ngào: "Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
"Không có." Cảm thấy như đang sống trong mộng, đồng chí Úc vẫn mơ màng, nhìn chằm chằm vào bác sĩ xuất hiện từ hư không ngay trước mắt, thẩn thơ lắc đầu.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Bác sĩ lẩm bẩm xong, lại ôm cô vào lòng, cọ lên khuôn mặt lạnh băng của cô với chiếc cằm mịn màng và ấm áp.
Úc Tuyền Thu chỉ mới hoàn hồn một chút sau khi được thực sự tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của bác sĩ. Nương theo vầng sáng tà chiều héo hắt, thấy bác sĩ chỉ mặc một chiếc áo thu, xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra ngoài, bỗng trái tim cô chết lặng.
Úc Tuyền Thu vội vàng cởi chiếc áo bông xám của mình ra, khoác lên người bác sĩ, xót xa hỏi bác sĩ: "Sao chị mặc ít thế?"
"... Không sao, tôi lạnh quen rồi." Trên khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ nở một nụ cười đắng chát, ôm chặt cô, thì thào.
"Chị có phải, có phải bị đối xử hà khắc không?" Cô biết rõ những gì các ông bà già trong sở huấn luyện đang phải chịu. Úc Tuyền Thu lo lắng nắm lấy đôi vai bác sĩ, tay vẫn run rẩy vì sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852620/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.