Nghe bác sĩ của cô nói, mẹ vợ cô năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì giữ gìn sức khoẻ rất tốt nên trông bà vẫn như ngoài ba mươi, bà mặc bộ quần áo hợp thời ngọn ngàng mang khí chất ung dung hoa quý của một quý bà nhà quan mẫu mực.
Bị mẹ vợ nhìn như thế, cô cảm thấy đôi chân mình run rẩy, nhưng vì cô chột dạ khi cướp đi con gái nhà người ta, đành chịu vậy. Cô thấy mẹ vợ cười càng ấm áp hơn, cúi đầu cười với Mục Mục trong vòng tay cô: "Mục Mục, còn nhớ bà không?"
"Nhớ, bà là người ngày nào cũng cho cháu tiền mua kẹo." Cô bé trong lòng có lẽ dũng cảm hơn cô, với đôi mắt long lanh vừa ôm cổ mẹ, vừa nghiêng đầu cười với mẹ bác sĩ: "Mẹ con nói, bà là mẹ của cô Lan."
"Ôi, đúng vậy, lại đây, lại đây cho bà bế, mẹ con bế lâu như vậy, chắc hẳn tay mỏi nhức lắm."
Mẹ vợ cô đúng là người giỏi dỗ dành trẻ con. Bà dịu dàng nói xong, cô bé chủ động giang tay cho bà bế.
"Chà, đúng là ngoan." Cười tủm tỉm bế Mục Mục, nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, xem ra mẹ vợ rất thích trẻ con, ngẩng đầu nói với họ: "Về thôi, Kim Thừa sắp lái xe tới."
Nói xong, bà ôm con gái cô bước về phía trước cùng bố vợ.
Cô đang ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng lại, bỗng bị cô Sáu nhanh nhảu kéo về phía bãi đậu xe.
Cô Sáu vừa đi, vừa cười nói với cô: "Chị Úc, chị đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852601/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.