Ngày nào cô cũng chạy đến bệnh viện, bác sĩ thương cô, sợ cô rám nắng hoặc bị cháy da, thường khuyên nhủ cô đừng đến nữa mỗi khi cô tới.
Đồng chí Úc không vui, nhìn sắc mặt nữ bác sĩ, đổi trắng thay đen nói: "Lan Thiện Văn, chị nói đi, có phải chị không muốn gặp tôi không!"
"Sao có thể?" Nữ bác sĩ đương nhiên dỗ dành cô, nhéo mặt cô, thở dài: "Nhưng em xem, trên mặt em còn chút thịt nào không? Đi từ nhà tới đây, ánh nắng độc lắm, nếu em trúng nắng và bị ngất bên ngoài thì sao?"
Chỉ khi đó đồng chí Úc mới nhớ cô chưa nói với bác sĩ về chuyện cô đến cửa hàng bách hóa làm việc.
Thế là, cô vui vẻ kể với bác sĩ chuyện này, cô cười rạng rỡ đầy tự hào với bác sĩ, nói bằng giọng điệu của một đứa trẻ xin kẹo: "Thế nào, em có thông minh không?"
Bác sĩ sững sờ một lát, không nói gì, một lúc sau mới khẽ gật đầu với cô: "...Ừm."
Chìm đắm trong vẻ đẹp của bác sĩ và quyết định thông minh của chính mình, đồng chí Úc không nhận ra sự bất thường của bác sĩ, cô cười toe toét ôm bác sĩ và hôn thêm vài cái nữa trước khi vui vẻ xách đồ về.
Buổi chiều, như thường lệ, cô đứng sau quầy thanh toán của cửa hàng bách hóa, tiếp khách ra vào.
Cô thấy quầy là nơi chuyên bán trái cây, thuốc lá và rượu, vô cùng thu hút niềm vui của thanh thiếu niên nam nữ và trẻ em, thậm chí có nhiều cô gái trẻ dẫn theo chàng trai mình thích đến cùng chọn đồ.
Vì nhiều khách, nên quản lý phân công một cô bé đến giúp đỡ. Cô bé hoạt bát và năng động. Khi cô đang lấy thuốc lá cho mấy thanh niên nổi loạn, bỗng cô bé hớn hở bước tới vỗ nhẹ vào vai cô, kéo cô nhìn về phía bên trái quầy hàng: "Chị Úc, chị có nhìn thấy nữ bác sĩ kia không?"
Nữ bác sĩ nào? Không biết tại sao, cô nhìn theo hướng cô bé chỉ, thế là nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ nhà cô.
Sao bác sĩ nhà cô lại đến đây? Úc Tuyền Thu sửng sốt.
Cô bé không để ý đến sự ngạc nhiên của cô, vẫn liên tục ríu rít bên tai: "Chị Úc, chị Úc, để em kể cho, tháng trước em có đến bệnh viện đó một lần, cô gái xinh đẹp đó là bác sĩ! Cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng và dịu dàng như làn nước ấm. Lúc đó em mua thuốc không đủ tiền nên cô ấy ứng trước cho em vài đồng... Chị Úc, đợt tí nữa cô ấy đến, chị có thể... có thể hỏi giúp em xem cô ấy tên gì và ở đâu được không?"
Bác sĩ nhà cô hay được người khác thích, không chỉ có đàn ông, rất nhiều cô gái trẻ vừa nhìn thấy bác sĩ cũng sẽ đỏ mặt.
Đồng chí Úc vô cùng rầu rĩ về chuyện này, thờ ơ sắp xếp đồ đạc trong tay và nói: "Không phải cô ấy là con gái sao? Em muốn tìm cô ấy làm gì?"
"Này... Tuy là con gái, nhưng chỉ hỏi tên cũng không sao. Hơn nữa, em vẫn nợ cô ấy mấy đồng, nếu biết tên của cô ấy, sau này em có thể trực tiếp trả lại tiền, đúng không?" cô gái cười nói.
Sắc mặt của Úc Tuyền Thu không được tốt cho lắm. Cô bé không nhìn ra cảm xúc của cô, vừa cười vừa nói xong, bỗng gọi bên tai cô: "Này, chị Úc, nữ bác sĩ đó tới rồi!"
Trước khi ngẩng đầu lên, cô đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của bác sĩ: "Xin chào, tôi muốn mua một cân vải."
"Vải mùa này thực ra không còn tươi, hoặc nếu chị khát, có thể mua nước uống, sẽ đỡ tốn kém hơn."
Úc Tuyền Thu chưa kịp nói gì đã thấy cô bé đứng cạnh chạy đến liến thoắng giới thiệu cái này cái kia với bác sĩ.
"Không cần đâu, tôi chỉ muốn một cân vải thôi." Nữ bác sĩ nở nụ cười dịu dàng với cô bé, có thể thấy cô bé rất nhanh đã bị mê hoặc hoa mắt chóng mặt, nhanh chóng lấy một cân vải như bác sĩ nói, còn tư lợi bỏ vào thêm hai quả táo xanh cho bác sĩ.
Đồng chí Úc không hề ngẩng đầu lên, nhưng cô biết nữ bác sĩ nhìn cô một cái rồi rời đi, như thể không nhận ra cô.
Đồng chí Úc thấy kỳ lạ, không biết bác sĩ của cô đang có ý định gì.
Trong suốt một tháng tiếp theo, vẫn như không quen biết, bác sĩ thường đến quầy của cô mua đồ trong khoảng thời gian này, có khi là táo, có khi là táo tàu khô, thậm chí bác sĩ còn vài lần đến mua thuốc lá Đại Trung Hoa.
Ở cùng bác sĩ lâu như vậy, tại sao cô không biết bác sĩ nhà cô biết hút thuốc?
Đồng chí Úc nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Nhưng điều khiến cô bực bội hơn cả là khi bác sĩ đến mua đồ, bác sĩ chỉ nói chuyện với cô bé bên cạnh cô, không quan tâm đến cô.
Một tháng trôi qua như vậy, khiến trái tim cô gái nhỏ dập dờn ngứa ngáy, cứ thấy bác sĩ là cười si ngốc, đôi lúc bối rối lại ôm ngực hỏi cô: Chị Úc, em bị sao vậy?
Sao trăng gì nữa, tất nhiên là bị nữ bác sĩ mê hoặc tim đập thình thịch rồi.
Bác sĩ nhà cô rất quyến rũ, chỉ riêng bác sĩ không biết điều đó, mặc dù khi cô đi tìm bác sĩ sau giờ làm việc, bác sĩ vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng nói chuyện với cô, nhưng khi bác sĩ đến chỗ cô làm việc, thì lại khác.
Bác sĩ đến đều đặn như vậy, sau một khoảng thời gian, không chỉ cô bé mà còn một vài nam thanh niên có ý đồ xấu cũng thường xuyên nằm vùng cạnh bác sĩ.
Bản thân cô bị quấy rối thì không sao, nhưng nếu bọn khốn đó dám tán tỉnh bác sĩ của cô, đồng chí Úc chắc chắn không thể chịu đựng được.
Vào một buổi chiều đầy nắng, bác sĩ nhà cô vừa chân trước rời đi, cô đã chân sau đến gặp quản lý xin nghỉ và đi theo.
Bác sĩ nhà cô không quay lại bệnh viện, mà đứng dưới gốc cây đa cổ thụ cách lối vào cửa hàng bách hóa không xa.
Tia nắng lốm đốm của mặt trời xuyên qua kẽ lá cây đa và nhấn nhá trên thân hình bác sĩ, giống như chiếc máy chiếu của bộ phim mà bác sĩ đưa cô đi xem, gom toàn bộ ánh sáng hắt lên người bác sĩ, khiến trong mắt cô không thể nhìn thấy ai khác ngoài bác sĩ.
Thấy cô đến, bác sĩ không ngạc nhiên, mà nhẹ nhàng lấy ra chiếc khăn tay vải trong chiếc túi nhỏ mang theo bên người, lau mồ hôi trên trán cô, mỉm cười dịu dàng với cô: "Tôi đưa em đến một nơi được không? "
Sao còn phải hỏi, tất nhiên là được.
Đồng chí Úc ngơ ngác đi theo bác sĩ mà không hỏi một câu nào. Sau khi bắt xe buýt và rẽ qua năm điểm dừng, cuối cùng cũng đến nơi. Và vì mùi hương dược thanh mát thoang thoảng từ người bác sĩ, nên đây là một lần hiếm hoi cô không bị say xe.
"Đến rồi, ở đây." Bác sĩ dịu dàng nói, dẫn cô vào một nơi bán xe đạp, đứng trước vô số những chiếc xe đạp sáng bóng, thì thầm vào tai cô: "Tuyền Thu, tôi đã tìm cho em một công việc nhẹ nhàng trong Cung Văn hóa gần bệnh viện của tôi, em đừng đến cửa hàng đứng nữa được không? Nếu em không thích đi bộ tốn nhiều thời gian, ở đây có xe, em chọn một cái em thích đi, được không?"
Khi cô đứng ở quầy, cô thường nghe những cô gái dẫn theo bạn trai đến thầm than thở với cô mỗi khi bạn trai của họ rời đi, rằng thời đại này, nếu một người đàn ông không đáp ứng đủ ba điều kiện lớn, thì ở bên họ có nghĩa lý gì?
Bên lề, cô thường nghĩ, lẽ nào gả cho người ta là phải xem người ta có đáp ứng đủ ba điều kiện lớn hay không sao? Nhưng bây giờ cô đã biết, chết tiệt, ở bên một người có tiền và có quyền quan trọng như thế nào!
Mẹ kiếp, ba điều kiện, bốn điều kiện có là gì, đến cả mười điều kiện bác sĩ cũng có thể giải quyết được cho cô!
Đồng chí Úc mãn nguyện vô cùng, ở bên ngoài không tiện ôm bác sĩ, chỉ có thể trêu chọc: "Tháng qua, hoá ra chị không nói chuyện với em vì có suy nghĩ này, chị nói xem, có phải chị không nỡ thấy em bị tán tỉnh không?"
Nữ bác sĩ mỉm cười dịu dàng không nói gì, đồng chí Úc càng thêm chắc chắn, cái đuôi như sắp dựng đứng lên trời, lại tỏ vẽ nũng nịu nói: "Nhưng em không biết lái xe đạp."
"Không sao, tôi sẽ dạy em." Nữ bác sĩ lại nở một nụ cười có thể mê hoặc người khác quên lối về, khiến đồng chí Úc chìm đắm vào sắc đẹp không thể thoát ra, nhanh chóng mua một chiếc xe đạp bồ câu bay màu xám bạc để bác sĩ chở đi. Quay lại làm nốt việc, đến tối, cô nói với quản lý cô không làm nữa.
Quản lý là một ông già khoảng sáu mươi tuổi, thoạt đầu ông không phải một người dễ nói chuyện, nhưng vì cô đã làm rất tốt trong một tháng qua, ông bèn xua tay, nói đi đi, đi đi, nếu cô không rời đi, Bí thư Lan sẽ tìm tôi nói chuyện đấy.
Cô không hiểu chuyện này có liên quan gì đến bố vợ, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, vui vẻ nói lời cảm ơn với quản lý rồi chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Khi tan làm, chỉ mới năm giờ, ban sáng ngày hè vừa dài vừa lâu.
Nghĩ trời sẽ không tối nhanh, bác sĩ chở cô đến công viên gần đó nhất. Cô còn đang thắc mắc tại sao thì nghe bác sĩ nói, sớm dạy em, sớm yên tâm.
Yên tâm? Yên tâm cái gì?
Đồng chí Úc không hiểu, nhưng, ngồi sau xe đạp và vòng tay ôm vòng eo thon gọn của bác sĩ, nhìn dòng người vội vã đổ xô ra chợ, ngắm nhìn ánh tà dương chầm chậm bao phủ thành phố cổ đã trải qua hàng ngàn năm thăng trầm, không biết niềm vui to lớn đến bao nhiêu.
Đến công viên, bác sĩ đỗ xe đạp sang một bên, khi bác sĩ đứng phía sau nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách điều khiển đầu xe đạp, cô không vui được nữa.
Thấy bác sĩ lái rất dễ, nhưng sao đến tay cô, chiếc xe đạp cứ nghiêng nghiêng ngả ngả! Đồng chí Úc bực mình, cô cáu kỉnh vặn đi vặn lại tay lái, nếu chiếc xe có thể nói được, có lẽ cô sẽ chất vấn nó rằng tại sao lại phân biệt đối xử!
Thấy cô như vậy, bác sĩ cười và lau mồ hôi cho cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng vội, Vạn Lý Trường Thành không thể xây dựng trong ngày một ngày hai, nếu hôm nay không được, ngày mai tôi sẽ lại dạy em, tương lai mai sau còn dài."
Phải, những tháng ngày bên nhau của cô và bác sĩ còn dài. Sao phải vội vàng vào thời khắc này?
Sắc trời sẩm tối, càng lúc càng có nhiều người lớn tuổi đến công viên hóng mát.
Lợi dụng trời tối, tà tâm của đồng chí Úc mạnh hơn, lén hôn lên mặt nữ bác sĩ, vòng tay qua cổ bác sĩ và nũng nịu: "Chúng ta về đi, Mục Mục tan học về rồi, có lẽ mẹ Chu cũng đã chuẩn bị xong bữa ăn và đang đợi chúng ta."
"Được." Bác sĩ cười dịu dàng, yêu thương hôn lên chóp mũi cô rồi lái xe đạp chở cô về nhà dưới nền trời giăng đầy sao sáng.
Trên đường họ gặp rất nhiều người, có người phàn nàn rằng phiếu ăn quá ít, thực sự ăn không đủ no, có người thở dài rằng có người ở nhà lại bị bệnh, không biết phải làm sao.
Úc Tuyền Thu nhìn đàn thiêu thân bay dưới ánh đèn đường, quyến luyến ôm eo bác sĩ.
Đêm mát như nước, thời thế thay đổi, hoá ra thiêu thân vồ lửa cũng có thể ở bên ngọn lửa mãi mãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]