Trong kỳ nghỉ giáng sinh kéo dài hai tuần, Tố Tố ngược lại còn bận rộn hơn cả khi đi học, công văn ở Đại sứ quán không hề dễ giải quyết như việc học ở trường cô, nhưng may là cô đã có Kế Văn Lương bên cạnh, và tất nhiên, bà Kế cũng vô cùng hiền hậu. Cô và bà Kế đều là người gốc Thượng Hải, nên mỗi khi khi gặp nhau bọn họ hay dùng tiếng Thượng Hải để vui đùa, nhưng điều này sẽ bị Kế Văn Lương phê bình nặng nề, vì sự thống nhất của Đại sứ quán, anh muốn bọn họ nói tiếng Pháp hơn.
Vì để thuận tiện, thỉnh thoảng Tố Tố sẽ đến sống tại khu sinh hoạt của Đại sứ quán, ở cùng một phòng với bà Kế, bà Kế vô cùng xinh đẹp, nấu món ăn Thượng Hải lại ngon, Tố Tố gần như không muốn về nhà.
Heinz không có biện pháp đối với sự biến mất của Tố Tố, anh đứng một mình trước bệ cửa sổ, mùi vị này thật sự không dễ chịu chút nào. Trong thời gian này anh đã mua lại chiếc đàn piano cũ từ một người Do Thái với giá 60 franc, âm sắc hay vô cùng, người thợ chỉnh âm đã phát huy hết khả năng dưới áp lực cao của ngài Thiếu tá, nhưng dù có hoàn hảo đến đâu, tiếng đàn của anh vẫn không thể truyền đến tai Lili Marleen.
Lòng như tro nguội, anh lơ là việc huấn luyện hàng ngày, nhanh chóng nhận được giáo huấn từ Donitz, tất nhiên là không chỉ mình anh, mà gần như toàn bộ sư đoàn đều bị mắng. Mọi người đều đoán được rằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lili-marleen/3465008/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.