Chương trước
Chương sau
Lời nói của Tần Lạc Y nhất thời khiến cho bốn phía đều kinh hãi, duy nhất chỉ có Da Luật Ngạn Thác vẫn bình tĩnh đứng đó.

Tính cách của nàng như vậy, lời nói của nàng khiến Hoàng thượng Khiết Đan cảm thấy khó nghe, mà nàng thật sự cũng có năng lực này.

Da Luật Ngạn Thác nhìn Tần Lạc Y, khóe miệng hơi cong lên lộ ra vẻ cưng chiều cười mỉm.



“Ngươi… to gan! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi cứu trẫm là có thể lúc này nói khoác mà không biết ngượng, chẳng lẽ ngươi không sợ mất đầu sao?” Da Luật A Bảo Cơ gầm lên giận dữ, trong mắt cũng tràn ngập lửa giận.

Tần Lạc Y không chút sợ hãi, nàng vẫn không có động tĩnh mà đứng ở nơi đó, thản nhiên mở miệng nói: “Làm sao Hoàng thượng cho rằng ta đang nói khoác mà không biết ngượng?”

Da Luật A Bảo Cơ hơi ngẩn ra, hắn vậy mà cũng bị cô gái nhỏ bé này chèn ép.

Nàng không có nói dối, nếu vừa rồi chỉ cần nàng thi châm sai thời điểm một chút thôi, tính mạng của mình khó có thể bảo đảm.

Da Luật A Bảo Cơ nhìn thẳng Tần Lạc Y, một lát sau, đột nhiên cười to: “Được, được, ngươi là cô gái đầu tiên có thể thuyết phục được trẫm! Quả nhiên là gan dạ sáng suốt!” Giọng nói sang sảng của Da Luật A Bảo Cơ vang vọng khắp ngự hoa viên.

Nói xong, hắn đem ánh mắt chuyển hướng về phía Da Luật Ngạn Thác, cái tên Đông Lâm Vương nổi danh luôn bình tĩnh này.

“Đông Lâm Vương, ánh mắt của ngươi quả nhiên đặc sắc!”

Da Luật Ngạn Thác đem toàn bộ biểu cảm của Hoàng thượng thu hết vào trong đáy mắt, hắn tiến lên trước nói: “Tính cách của Y nhi chính là thẳng thắn như vậy, đã hiểu rõ tội với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng khai ân!”

“Đông Lâm Vương nghiêm trọng quá rồi, hôm nay nếu không phải có Tần cô nương, trẫm có khả năng sẽ không nói chuyện với ngươi ở đây!” Da Luật A Bảo Cơ nhìn Tần Lạc Y.

“Hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi, vẫn là nên nghỉ ngơi cho tốt, vi thần chuẩn bị cáo lui!” Da Luật Ngạn Thác khẽ khom người.

Nói xong, bàn tay to của hắn phủ lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Tần Lạc Y, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Đông Lâm Vương hãy khoan! Trẫm có một yêu cầu!” Da Luật A Bảo Cơ nhìn Da Luật Ngạn Thác, có chút khẩn trương nói.

Trong con ngươi Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia khác thường: “Hoàng thượng cứ nói!”

“Trẫm biết Tần cô nương thuộc về Đông Lâm Vương phủ, bởi vậy, trẫm nghĩ Đông Lâm Vương muốn cô gái này, về sau thân thể trẫm do nàng ấy chịu trách nhiệm!”

Những lời này của Da Luật A Bảo Cơ khiến cho chúng quần thần đưa mắt nhìn nhau, Hoàng hậu Thuật Luật Bình tiến lên nói: “Hoàng thượng, việc này tuyệt đối không thể, Tần cô nương tuy rằng y thuật cao minh, nhưng để cho nữ tử người Hán phụ trách long thể Hoàng Thượng, thật là không ổn!”

Da Luật A Bảo Cơ khẽ cau mày, hắn không để ý đến lời nói của Hoàng hậu mà là lại chuyển hướng Da Luật Ngạn Thác hỏi: “Ý Đông Lâm Vương như thế nào?”

Trong lòng Tần Lạc Y cả kinh, nàng chợt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Da Luật Ngạn Thác bên cạnh, bàn tay nhỏ bé theo bản năng cố gắng nắm lấy Da Luật Ngạn Thác.

Không biết vì sao, nàng có chút sợ hãi Da Luật Ngạn Thác để mình lại bên cạnh Hoàng thượng.

Mà phản ứng lúc này của Tần Lạc Y bị Da Luật Ngạn Thác để ở trong mắt, trong lòng hắn cũng dâng lên vui sướng, nàng không muốn rời xa mình?

Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác hơi nâng lên, bàn tay nắm lấy Tần Lạc Y dường như đồng ý, ánh mắt sau đó chuyển hướng về phía Hoàng thượng, trong tiếng nói kiên nghị lộ ra sự uy nghiêm không thể xem nhẹ: “Tha thứ cho khó khăn không thể tuân mệnh, mong Hoàng thượng hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Trong lòng Tần Lạc Y lập tức tràn ngập cảm giác an toàn, nàng có chút cảm kích nhìn Da Luật Ngạn Thác, hắn đang bảo vệ mình sao?

“Đông Lâm Vương, Tần cô nương vừa rồi cũng nói, nàng chẳng qua là y nô của hạ phủ, trẫm chỉ là muốn y nô của ngươi, chuyện này không đến mức ngươi cũng không cho đấy chứ?”

Da Luật A Bảo Cơ hiển nhiên không ngờ Da Luật Ngạn Thác có thể cự tuyệt rõ ràng như vậy, không khỏi có chút không vui.

Nói như thế nào đi nữa thì bọn họ đều là hoàng thân, làm sao có thể không nể mặt mình như vậy!

Da Luật Ngạn Thác mỉm cười, hắn biết trong lòng Hoàng thượng nghĩ như thế nào, dù sao Hoàng thượng cũng là hoàng thúc của mình.

Hắn sải bước tiến lên: “Y nhi là một cô gái, đúng như lời Hoàng hậu nói, để cho nàng chịu trách nhiệm long thể của Hoàng thượng, đúng là không ổn!”

Chúng quần thần vừa nghe Đông Lâm Vương nói như vậy, cũng lập tức quỳ xuống đất: “Mong Hoàng thượng cân nhắc!”

“To gan, Đông Lâm Vương, ngươi có còn đem trẫm để vào mắt không? Ngươi vậy mà cũng khinh thường quy chế, xem trẫm lấy làm lệ!” Da Luật A Bảo Cơ thấy quần thần đều hướng về phía Da Luật Ngạn Thác bên này, càng thêm giận không thể phát tiết.

“Hoàng thượng, chớ vì một nữ tử của bổn phủ mà phá hủy triều cương!” Da Luật Ngạn Thác tiếp tục nói.

“Ngươi…” Da Luật A Bảo Cơ có chút chán nản, hắn từng bước tiến lên, dùng khoảng cách chỉ có hai người có thể nghe thấy mà nói với Da Luật Ngạn Thác:

“Thác nhi, trẫm dù sao cũng là hoàng thúc của ngươi, ngươi vậy mà lại để cho trẫm cầu xin ngươi như thế?”

Da Luật A Bảo Cơ gần đây không có cách nào đối phó với Da Luật Ngạn Thác, hắn cũng không phải là là ỷ vào chiến công của mình mà kiêu căng ngạo mạn, mà là hắn trời sinh đã như thế, hỉ nộ ái ố theo tâm tình của chính mình mà biến hóa, mà hắn cũng luôn thích nghe lời ngon ngọt, không thích lời cứng rắn.

Toàn bộ trong triều đình, chỉ có Đông Lâm Vương là không cần quỳ xuống đất thỉnh an với Hoàng thượng.

Nhưng mà, giờ phút này, Da Luật Ngạn Thác lại quỳ một gối trên mặt đất: “Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Da Luật A Bảo Cơ đột nhiên ngẩn ra, mà Hoàng hậu và quần thần cả kinh một câu cũng không nói, Đông Lâm Vương luôn luôn kiêu ngạo, thế nhưng vì một nữ nhân… quỳ xuống?

Bởi vì Hoàng thượng nói chuyện với Da Luật Ngạn Thác đều dùng tiếng Khiết Đan, mặc dù Tần Lạc Y vẫn còn có chút nghe không hiểu, nhưng lúc Da Luật Ngạn Thác quỳ một gối xuống đất, nội tâm của nàng cũng chấn động. Nàng biết hắn kiêu ngạo và không thể khuất phục, hắn không phải luôn khiến cho mình nhục nhã sao? Hôm nay vì sao lại như thế?

Da Luật A Bảo Cơ hơi trì hoãn một chút, sau đó vội vàng kéo Da Luật Ngạn Thác dậy: “Thôi thôi, xem ra trẫm không thể thuyết phục được ngươi, trẫm chẳng qua không nghĩ rằng ngươi lại khẩn trương vì một đứa y nô!”

Da Luật Ngạn Thác đứng dậy, vẻ mặt kiên nghị: “Y nhi không phải là y nô, không lâu sau đó nàng sẽ ở Tây sương biệt uyển!”

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Da Luật A Bảo Cơ không tin được nhìn Đông Lâm Vương, lập tức lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Lạc Y, rõ ràng nàng cũng không biết ý nghĩa quan trọng của việc ở Tây sương biệt uyển.

“Đông Lâm Vương, lời này của ngươi là thật sao?” Hoàng hậu Thuật Luật Bình cũng kinh hãi, vội vàng hỏi.

Hắn vậy mà để cho nữ tử người Hán này ở Tây sương biệt uyển, vậy Tiêu công chúa làm sao bây giờ? Việc hôn sự sớm đã định đoạt. Vốn là bà cùng Hoàng thượng tính chờ Đông Lâm Vương lần này lập công trở về, vui càng thêm vui, tác thành một chuyện tốt, ai ngờ…

“Những lời vi thần nói là thật!” Ngữ khí kiên định của Da Luật Ngạn Thác khiến cho mọi người trong lòng run lên, lời hắn nói bây giờ là một loại hứa hẹn.

Tần Lạc Y đứng ở một bên, theo như lời nói vừa rồi của Da Luật Ngạn Thác, nàng nghe hiểu được, thế nhưng phản ứng của những người khác cũng quá khoa trương đi. Bọn họ cũng quá kỳ thị nữ tử người Hán, nếu không phải Da Luật Ngạn Thác dùng áp lực, đánh chết nàng cũng sẽ không ở cùng một chỗ với hắn. Bọn họ ngại mất thể diện, nàng đâu ngại bọn họ mất mặt đâu chứ.

“Không được, người ở Tây sương biệt uyển chỉ có thể là Tiêu công chúa. Đông Lâm Vương, ngươi cũng đừng làm cho chúng ta thất vọng!” Trong mắt Hoàng hậu Thuật Luật Bình rộ lên một chút không vui, không đồng ý mà nói.

“Đông Lâm Vương, ngươi làm vậy hẳn là biết kết cục!” Da Luật A Bảo Cơ cũng nhìn ra Da Luật Ngạn Thác động tình với cô gái này, bởi vì hắn đem mệnh phù cho nàng, nhưng, phá lệ nạp nàng làm phi tần là được rồi, vương tộc Khiết Đan làm sao có thể để một người Hán làm Vương phi!

Gương mặt anh tuấn góc cạnh của Da Luật Ngạn Thác lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn lạnh lùng nói: “Vậy ta chỉ có thể nghịch chỉ mà đi!”

Nói xong, hắn liền kéo tay Tần Lạc Y, kìm nén lửa giận: “Vi thần tạm thời cáo lui!”

Hắn thật sự không hiểu, hôn sự của mình nhiều người quan tâm như vậy làm cái gì? Cô gái này, Da Luật Ngạn Thác hắn đã muốn rồi!

“Đông Lâm Vương, chẳng lẽ ngươi định nghịch chỉ gây rối loạn sao?” Hoàng đế Da Luật A Bảo Cơ giận dữ.

Thân hình cao lớn của Da Luật Ngạn Thác đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại, trong mắt dâng lên một tia rét lạnh, nắm chặt quả đấm lúc này có thể phát ra lửa giận lúc: “Vi thần tuyệt đối không gây rối loạn, nếu có, chính là giống như bây giờ!”

Vừa dứt lời, Da Luật Ngạn Thác giơ lên tay trái, hung hăng chộp lấy bàn đá bên người, sau đó, chiếc bàn đá nguyên vẹn bị hắn chưởng mạnh mẽ trở nên vỡ nát!

“Thác nhi, ngươi…” Da Luật A Bảo Cơ lập tức ngã xuống ghế.

Ngay sau đó, Da Luật Ngạn Thác kéo Tần Lạc Y, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi ngự hoa viên.

Tần Lạc Y mặc cho Da Luật Ngạn Thác ôm thật chặt ở bên hông, lông cừu thật dày che cái lạnh bên ngoài trong chiếc xe ngựa xa hoa.

Nàng ngước mắt nhìn Da Luật Ngạn Thác một chút, lúc này hắn đã trút bỏ vẻ giận dữ, chỉ có môi mỏng nhếch lên lộ một chút không vui.

Hắn còn đang tức giận sao? Vì sao lúc Hoàng thượng nhắc tới Tiêu công chúa, hắn lại trở nên giận không thể kiềm chế được? Hắn cùng với Tiêu công chúa…

Lúc Tần Lạc Y nghĩ đến người con gái quấn lấy người Da Luật Ngạn Thác như rắn, trong lòng thế mà lại thấy đau đớn.

Mình hôm nay làm sao vậy?

Nàng theo bản năng tới gần Da Luật Ngạn Thác, hấp thụ lấy một chút hơi ấm mà hắn mang tới.

Da Luật Ngạn Thác cúi đầu nhìn Tần Lạc Y trong ngực, trong lòng dâng lên tình cảm dịu dàng, hắn lập tức đem áo choàng trên người mình phủ lên trên thân thể của nàng, hắn biết cái vật nhỏ này luôn sợ lạnh.

Tần Lạc Y cảm thấy đầu vai ấm áp, trên chiếc áo choàng vạt áo đan đầy trân châu hoa lệ được khảm nạm ký hiệu của bộ tộc Da Luật, hơi thở nam tính của Da Luật Ngạn Thác bao vây lấy nàng, làm nàng cảm thấy xúc động và an toàn.

Mình đã hình thành thói quen với hắn sao?

Tần Lạc Y ngơ ngác suy nghĩ, sau đó lại ngẩng đầu, đột nhiên, nàng cẩn thận sờ vào khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác.

Một bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết sợ hãi đặt lên khuôn mặt của Da Luật Ngạn Thác, ngón tay thon dài tinh tế ôn nhu vòng quanh vẻ rắn rỏi của Da Luật Ngạn Thác, lại thêm đường nét trên gương mặt lẫn hơi thở vương giả.

Trên mặt truyền đến cảm giác nhột, cổ họng Da Luật Ngạn Thác truyền đến một trận cười trầm thấp.

“Y nhi, Y nhi của ta!” Da Luật Ngạn Thác cưng chiều nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Tần Lạc Y, nụ hôn nóng bỏng dừng ở trên ngón tay của nàng.

Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua cái vật nhỏ này còn có một ngày biết điều như vậy, chính là cảm động cho việc mình vừa mới làm vì nàng sao? Hắn không cần nàng cảm động, hắn muốn nàng hoàn toàn yêu mình.

Tần Lạc Y cười tươi giãy ra: “Đừng, vừa nhột vừa đau!”

Râu dưới cằm của Da Luật Ngạn Thác khiến nàng thấy ngứa, đồng thời cũng khiến tâm nàng nhộn nhạo, nam tử này đang để ý mình sao? Cho dù vậy bản thân lại bị hơi ấm của hắn làm cho mê muội.

Da Luật Ngạn Thác cười nhàn nhạt: “Y nhi, nàng thật đáng yêu!”

Da Luật Ngạn Thác say sưa cúi người dịu dàng, tràn ngập yêu thương hôn bờ môi đỏ mọng kiều diễm của Tần Lạc Y, hòa tan kháng cự nho nhỏ của nàng ở trong miệng.

Có trời mới biết, vừa rồi hắn sợ mất nàng cỡ nào.

Y thuật của nàng cùng vẻ xinh đẹp có thể dẫn tới một cuộc chiến tranh, nhưng không có vấn đề gì, chỉ cần nàng ở bên người, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào thương tổn lẫn dò hỏi nàng.

Nàng có lẽ vẫn còn hận hắn, nhưng không có vấn đề gì, hắn có thể từ từ chờ, đợi cho nàng có thể thật lòng mới thôi.

Nàng có sự kiêu ngạo của nàng, nhưng mà, cũng bởi vì nàng khó đối phó, lạnh lùng, cùng với ý chí kiên cường mới thật sự hấp dẫn hắn.

Liếc thấy vẻ đẹp kiều diễm; thế nhưng, nếu nàng yếu đuối, hoặc không hề có cá tính của nữ nhân, có lẽ hắn ngay cả chạm vào nàng cũng không thể.

Trong suốt hai mươi tám năm qua của hắn, nữ nhân đối với hắn mà nói, cũng không chiếm vị trí quan trọng gì, thậm chí là không đáng kể. Hàng năm các quốc gia tiến cống mỹ nữ nhiều không kể xiết, đều là ban thưởng cho hoàng thân và các bộ tộc, nhưng hắn chưa bao giờ động tâm, cho dù là phi tần trong phủ, cũng là bởi vì chính trị mà thành hôn, hôn sự đối với hắn và với các nàng, có lẽ chính là trao đổi quyền lực thôi.

Nhưng, Tần Lạc Y lại đột nhiên xuất hiện, sự xuất hiện của nàng hoàn toàn lật đổ niềm tin của hắn hai mươi tám năm qua. Cái vật nhỏ này, thật là nhu hòa, đầu tiên thoáng nhìn thấy thân hình mềm mại, liền nhất định phải che chở nàng cả đời.

Nàng là một tổ hợp mâu thuẫn, có hình thể yếu ớt, lại bất khuất kiên cường hơn bất kì nữ nhân nào! Cái loại ý chí này, dường như có thể chống đỡ được với nam nhân. Cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể khiến hắn dao động, ngạo nghễ sinh tồn trong hoàn cảnh chật vật ở phương Bắc!

Nàng là đóa u lan nơi thâm cốc, không thể so với mẫu đơn hoa lệ, không thể so với hoa hồng kiều diễm, nhưng có thể đơn độc trong sương tuyết toát ra vẻ mặt tức giận. Nho nhỏ, thanh nhã, không cùng các loại hoa tranh xuân, không cùng trăng mùa thu ngâm tình, một mình chống lại sương tuyết.

Một cô gái như vậy, lòng của nàng thật là quý giá. Hắn muốn lấy được lòng nàng, cũng tình thế bắt buộc, cho dù đến cuối đời hắn cũng không oán không hối hận.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.