Bích đào cánh rải khắp đất trời
Chẳng phải người thường đếm hoa rơi
Thâm sơn cùng cốc tình xa cách
Chỉ tiếc hoa kia chẳng nỡ rời
Gió mưa chẳng ngăn nổi đôi mình
Xuân thời vẫn đến khúc điêu linh
Khiến vua say mê mà đâu biết
Tỉnh mộng chia phôi cạn nghĩa tình.
Khi Tần Lạc Y còn mang theo vẻ mặt nghi ngờ đi theo Dạ Luật Ngạn Thác đến phòng khách, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở đó.
“Tiểu thư…Tiểu thư!”
Sơ Tuyết vừa nhìn thấy Tần Lạc Y, kích động đến mức lập tức chạy lên ôm lấy nàng thật chặt không rời.
Tần Lạc Y cũng vô cùng kích động, đôi mắt đẹp của nàng nhất thời ầng ậc nước, đôi tay nhỏ nhắn khẽ vuốt đầu Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết? Là em thật sao?”
Giọng nói vốn nhẹ nhàng của Tần Lạc Y vì xúc động mà ngữ điệu hơi run rẩy, nàng vẫn chưa thể tin người mình vừa nhìn thấy.
“Tiểu thư, là Sơ Tuyết, là em Sơ Tuyết đây! Em còn tưởng đời này không bao giờ được gặp tiểu thư nữa!”
Sơ Tuyết vừa khóc vừa nói, đôi tay gầy tong teo càng kéo áo Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y từ từ kéo Sơ Tuyết từ trong lòng ra, nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn thân thuộc của Sơ Tuyết, vì khóc mà hốc mắt đỏ cả lên, trên mặt liền nở nụ cười vui vẻ.
“Là Sơ Tuyết, đúng là Sơ Tuyết rồi, ta không hề nhìn lầm!”
Khiêm Ngạo lắc đầu cười khổ, đi đến bên Dạ Luật Ngạn Thác, ngữ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222233/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.