Nhàn nhã bên sân cùng nhau chơi đùa,
Hoa rơi nước chảy, cảnh đẹp biết bao.
Không hận,
Không toan tính vì tình,
Mặc Nguyệt Lão se mối tơ hồng.
(Lệ Quỷ: Ôi, bài thơ! :v)
Trên đường về phủ, Da Luật Ngạn Thác vẫn luôn ôm lấy Tần Lạc Y ngồi trên ngựa.
Tần Lạc Y lẳng lặng dán vào lòng Da Luật Ngạn Thác, dường như nàng chưa từng ngoan ngoãn đến vậy!
Ngựa Hãn Huyết dẫn đầu đám binh sĩ đi về phía cổng thành.
Theo sau là Khiêm Ngạo, tiếp nữa là đoàn xe ngựa tinh xảo, cuối cùng là hai đội tinh binh đã qua huấn luyện, nghiêm chỉnh bước đều, không phát ra hơi thở.
Đoàn quân trầm tĩnh mà uy vũ làm dân chúng trên đường lớn kinh thành xôn xao. Họ dừng mọi hoạt động, im lặng đứng ở hai bên đường rồi ngẩng đầu, nín thở nhìn Đông Lâm Vương cao cao tại thượng.
Tần Lạc Y bị vẻ mặt của dân chúng trong thành dọa sợ, đang lúc nàng cho rằng nam nhân phía sau quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết thì…
“Đông Lâm Vương vạn tuế!”
“Đông Lâm Vương bách chiến bách thắng!”
“Đông lâm Vương vạn phúc!”
Dân chúng hai bên đột nhiên cao giọng hô, hơn nữa tất cả đều quỳ xuống làm lễ.
Âm thanh sóng sau cao hơn sóng trước. Có thể thấy rằng trong lòng dân chúng, uy nghiêm của Đông Lâm Vương và Thiên tử là ngang nhau.
Tần Lạc Y không nén nổi lấy tay che miệng, ánh mắt nàng lộ ra kinh ngạc.
Da Luật Ngạn Thác vững vàng ngồi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222223/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.