Vì sao Tần cô nương lại sầu não như thế?”
Cơ thiếp dịu dàng hỏi Tần Lạc Y, đồng thời nha hoàn sau lưng nàng khẽ phủi tuyết trên áo đi rồi khoác lên người nàng.
Cơ thiếp khẽ nở nụ cười tựa như đóa hoa với nha hoàn
Nụ cười ôn nhu như vậy, chỉ sợ là cả đời mình cũng không học được. Tần Lạc Y nghĩ thế mà nội tâm cũng run rẩy.
Đôi mắt đen nhánh mà linh động của Tần Lạc Y phảng phất như một hồ nước, khẽ lưu chuyển tựa như làn thu thủy, tinh khiết như vậy thật khiến lòng người nhói đau, mềm mại mà không mất đi sự duyên dáng…
“Cũng không có gì, chỉ là tiêu khiển mà thôi.”
Thanh âm mềm yếu mà cũng không kém phần lạnh lùng từ môi Tần Lạc Y bật ra.
Trong mắt Cơ thiếp hiện lên vẻ nghi ngờ:
“Vừa nãy ta đã chứng kiến vẻ mặt u sầu của cô nương, thật sự là không có sự tình gì sao?”
Tần Lạc Y mỉm cười, y phục trắng khẽ bay bay theo gió:
“Cô nương cố tình.”
Nàng thật sự không biết nên xưng hô với Cơ thiếp như thế nào.
Cơ thiếp dung tay che đi nụ cười nhạt trên môi:
“Ta đã là thiếp của Vương thượng thì không nên gọi là “cô nương”. Sau này Tần cô nương có thể gọi ta là “Cầm Cơ”
“Cầm Cơ? Được! Quả là một cái tên tao nhã.”
Tần Lạc Y nói.
“Ngươi cũng cho rằng là như vậy sao? Thật ra Vương thượng cũng khen cái tên này.”
Khi nhắc tới Da Luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222187/quyen-7-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.