Đêm đen lạnh thấu xương, những cơn gió không dự định trước đã tập kích, đánh thẳng vào lòng Tần Lạc Y.
Đã trôi qua một canh giờ rồi mà Da Luật Ngạn Thác vẫn chưa quay trở lại tẩm cư. Ngọn nến bên ngoài màn che làm bóng dáng của Tần Lạc Y càng ngày càng kéo dài.
Xung quanh có chút tịch mịch, cô quạnh khiến sự cô đơn, thê lương càng thêm rõ nét.
Ánh nến khẽ lắc lư, chiếu lên bàn tay lạnh như băng, chiếu lên dung nhan lạnh lùng, cũng chiếu vào cả nội tâm băng giá của nàng.
Dường như muốn dùng chút ánh sáng yếu ớt để hòa tan vào lòng Tần Lạc Y, phảng phất đau buồn và bi thương.
Khắp nơi trong phòng tràn ngập hơi thở điên cuồng của Da Luật Ngạn Thác, như tơ nhện chằng chịt khóa lấy lòng nàng.
Tần Lạc Y đột nhiên đứng dậy, nàng muốn chạy trốn khỏi cái loại hơi thở đang bủa vây bốn phía này, bởi vì nàng sắp đến mức thở không ra hơi rồi.
Ánh sáng của cây nến càng khiến cho khuôn mặt Tần Lạc Y thêm trắng, gần như trở nên trong suốt, làm nổi bật đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hòa cùng sự cô tịch và hiu quạnh. Đôi môi đỏ tươi khẽ mím lại, mềm mại đến nỗi tựa như không nhìn thấy đường vân môi.
Giữa bàn tay mảnh khảnh là một khối ngọc bội đang phát ra ánh hào quang, tựa như muốn sánh cùng ánh trăng ngoài kia. Chỉ có điều, ánh sáng này quá mức trong trẻo, cực kỳ giống với tâm tình mâu thuẫn lại khó hiểu của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222184/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.