Tang Dương nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ của Tần Lạc Y mà đau lòng vô cùng, hắn ôm Tần Lạc Y vào lòng, tưa như đang ôm một khối bảo vật vô giá.
Tần Lạc Y lẳng lặng để cho Tang Trọng Dương ôm, tựa như dĩ vãng cũng như thế, nàng đã luôn mong ước chiến tranh chưa bao giờ xảy ra, tất cả mọi thứ hết thảy chỉ là một hồi mộng.
Đúng lúc này…
“Tần cô nương, tối nay có thích khách lén đột nhập vào trong phủ ,có khả năng đã xông vào trong phòng các thiếp thất, để ngừa vạn nhất chúng tiểu nhân muốn vào lục soát, mong tần cô nương thứ lỗi!”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của bọn thị vệ.
Tần Lạc Y cả kinh, ngẩng đầu nhìn Tang Trọng Dương, lại nhìn phương hướng ở ngoài cửa , ngay lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tần cô nương… Tần cô nương…”
Qua một lát mà vẫn chưa thấy có người trả lời, bọn thị vệ gấp gáp muốn đẩy cửa vào…
“Các ngươi thật là lớn mật!”
Tần Lạc Y một thân y phục trắng đẩy cửa ra, đến khi nàng nhìn thấy bộ dạng muốn xông vào của đám thị vệ thì ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.
“Thỉnh cô nương thứ tội, chúng tiểu nhân chẳng qua là lo lắng cho sự an nguy của cô nương, cho nên…. ”
“Vậy nên các ngươi muốn tra xét tẩm cư của Vương thượng? Quả là vớ vẩn! Lẽ nào các ngươi cho rằng cho ta che giấu cho thích khách hay sao?”
Tần Lạc Y nghiêm mặt, sự lạnh băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222181/quyen-7-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.