Trướng vọng ngân hà xuy ngọc sanh, lâu hàn viện lãnh tiếp bình minh.
Trọng khâm u mộng tha niên đoạn, biệt thụ ky thư tạc dạ kinh.
Nguyệt tạ cố hương nhân vũ phát, phong liêm tàn chúc cách sương thanh.
Bất tu lãng tác câu sơn ý, tương sắt tần tiêu tự hữu tình
(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)
Trong nháy mắt, khi ngân châm trong tay Tần Lạc Y hạ xuống, nàng cũng biết tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi.
Lòng của nàng tựa như đã chết…
Mãi đến khi tiếng “Bang” báo hiệu canh hai đã đến vang lên thì Tần Lạc Y mới thoáng bừng tỉnh. Tất cả đều đã kết thúc, không muốn làm nhưng cũng đã làm, hiện tại nàng không còn đường lui nào nữa, chỉ có thể chấp nhận tiến về phía trước!
Nàng đứng dậy, cố gắng ghi tạc dung nhan của Da Luật Ngạn Thác thật sâu vào trong đầu mình, ép buộc chính bản thân mình hạ quyết tâm rồi đi ra ngoài…
Một cơn gió nhẹ từ từ thổi những ánh nến chập chờn xung quanh phòng, ánh sáng đong đưa lay lắc chiếu rọi những đường nét anh tuấn của Da Luật Ngạn Thác, đáng tiếc hai mắt đã khép lại, giấu đi đáy mắt hoàn mỹ…
Tần Lạc Y cố nén đau buồn trong lòng mà chạy về phía Tỏa Diệp Hiên.
Lúc này Đông Lâm Vương phủ cực kỳ yên tĩnh, tựa như tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ, nhưng nàng vẫn không dám lơ là cảnh giác, bởi vì nàng biết trên dưới vương phủ canh phòng rất nghiêm ngặt, thị vệ tuần tra đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222170/quyen-8-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.