Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một hòn đá mạnh mẽ bay đến làm thanh kiếm trong tay Tang Tấn rơi xuống đất, vang lên âm thanh trầm đục.
Tang Tấn khó tin nhìn Da Luật Ngạn Thác.
“Cha nuôi, vì sao người phải làm như thế…’’ Tần Lạc Y sợ đến sắc mặt trắng bệch, mắt nàng ngấn lệ, nghẹn ngào nói.
Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng phủi tay, sau đó nhìn Tang Tấn nói:
“Tang lão tướng quân, ngươi hà tất gì phải đến đây tự làm khổ mình chứ? Trước đây bản vương đã từng nói qua, Tang lão tướng quân, ta vốn kính trọng ngươi, miễn là người thành tâm nhờ vả, tình hình chắc chắn sẽ khác, Tang lão tướng quân vì sao không thử cân nhắc một chút xem sao?”
Lời lẽ sáng tỏ, mà lại có chút ý vị.
Trong không khí ngưng đọng hơi thở băng lãnh, cái lạnh như xuyên thẳng vào lòng người.
Tần Lạc Y dùng ánh mắt xa lạ nhìn Da Luật Ngạn Thác, rồi đột nhiên ngữ khí trở nên vô cùng lạnh nhạt:
“Da Luật Ngạn Thác, cha nuôi chỉ muốn quy ẩn giang hồ, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, ngươi cần gì phải ép buộc người, lệnh cho cha ta đến xin hàng chứ? Ngươi cương quyết như vậy, ta thấy cũng không phải là “kính trọng”như lời ngươi nói, mục đích của ngươi cũng chỉ là mảnh cuối cùng của tấm bản đồ kho báu mà thôi!”
Nàng không sợ chết mà đứng đó, một thân bạch y, cơ thể tuy mềm mại, nhưng lại tỏa ra khí thế kiêu ngạo, kiên cường.
Khóe môi Da Luật Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222157/quyen-8-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.